Sau những hồi ức như thiêu như đốt, sau nước mắt cạn cạn cạn cho đến một khắc im lặng tuyệt đối… Vương Hùng ngồi một mình bên mộ phần công chúa Quỳnh Nga, dưới vòm hoa đào nhuốm sương sớm.
Gió đầu xuân se lạnh, cành đào rung nhẹ, từng cánh hoa phớt hồng lìa cành rơi xuống như mưa bụi. Hoa phủ kín nấm mộ, phủ luôn cả đôi giày cũ bạc màu của hắn. Hắn ngồi yên, không động đậy. Bóng lưng như núi cũ gánh ngàn xưa. Tĩnh lặng đến mức tưởng chừng gió cũng không dám thổi mạnh, lá cũng không dám xào xạc.
Ánh mắt hắn không nhìn mộ, cũng không nhìn trời. Chỉ lặng thinh dõi vào khoảng hư vô, nơi quá khứ từng một lần rực rỡ — giờ hóa tro tàn.
Hắn đã từng là Vương Hùng – đệ tử Lạc Minh Cốc, truyền nhân Thất Thập Nhị Biến.
Đã từng là Thạch Sanh – con của ông bà Thạch Nghĩa, lớn lên bên gốc đa làng Nam Hải.
Đã từng có sư môn, có sư huynh đệ. Đã từng có người yêu, có những ngày tháng cầm tay nàng đứng dưới trăng, ước hẹn nghìn năm.
Nhưng tất cả… đều như mộng.
Nay, người yêu đã mất. Sư môn đã tàn. Túi trữ vật, pháp khí, linh thạch – đều không còn.
Cái hắn có… chỉ còn một thân thể, một linh hồn… và một đạo tâm chưa bao giờ đổi.
Đạo tâm ấy, từng bị thiêu đốt trong bi thương. Từng bị nghi ngờ trong hận thù. Nhưng chưa từng một lần rạn nứt.
Vương Hùng thở dài một hơi. Hơi thở ấy, như mang theo tro tàn một kiếp, rơi vào hư vô.
Hắn cẩn thận dùng đá mài một thanh bia nhỏ, khắc từng nét lên đó bằng một con dao cùn nhặt được trong một ngôi miếu bỏ hoang.
Khắc ba chữ run tay nhưng rõ nét:
"Quỳnh Nga – chân tâm chẳng hối."
Từng đường khắc như cứa vào tim hắn. Máu từ ngón tay thấm vào mặt bia, không lau, không rửa.
Vì hắn biết… đời này, mỗi vết thương đều đáng nhớ.
Chôn cất xong xuôi, hắn đứng dậy, không quay đầu lại. Bước chân hướng thẳng về vùng núi phía Nam Tĩnh Hà Quốc.
Mỗi bước chân dẫm qua cỏ xanh, bụi đường.
Không phải lưu luyến.
Mà là hành hương.
Ba ngày sau, hắn đã có mặt trước lão trại quê cũ – nơi từng có một túp lều tranh của ông bà Thạch Nghĩa.
Nơi đây từng có tiếng cười, tiếng ru con giữa đêm trăng. Giờ cỏ dại phủ kín sân, vách tranh đổ sập, chỉ còn lại nền đất gồ ghề và một mùi ẩm mốc của thời gian.
Nhưng phía sau nhà… ngôi mộ nhỏ vẫn còn, nghiêng lệch vì mưa gió, bên trên cắm hai nén nhang khô cằn từ mùa đông trước.
Vương Hùng quỳ xuống. Trán hắn chạm đất.
Hơi đất mát lạnh như thấm vào xương, khiến đôi vai hắn run lên.
– “Phụ mẫu kiếp này đã dưỡng dục, cho ta sống lại một đời làm người. Ân ấy… không bao giờ quên.”
Ba lạy chậm rãi – nhưng nặng hơn trăm cân máu thịt.
Mỗi lạy là một lần tâm can lật ngược, là một lần đoạn tuyệt với ngày xưa.
Sau đó, hắn quay về phía Tây – nơi đỉnh Bạch Vân Sơn mờ khuất trong sương.
Đó là phương hướng ngày xưa Thanh Nguyệt Tán Nhân đã rời đi – cũng là nơi năm đó đưa hắn trở lại trần gian.
Ngọn núi ấy, từng là nơi hắn thụ nghiệp. Cũng là nơi hắn suýt mất mạng nếu không được cứu vớt.
Hắn quỳ một lần nữa. Tay nắm đất, lòng hướng trời.
– “Thanh Nguyệt lão tổ… kiếp này nhờ ngài giữ lại mạch sống, dạy ta đạo sơ, dạy ta đạo tâm.
Đệ tử… Vương Hùng – khắc ghi chẳng dám quên.”
Hắn im lặng thật lâu sau lời nguyện ấy. Mắt nhắm, hồn lắng, dường như đang chờ một lời hồi đáp từ trời cao. Nhưng trời vẫn im.
Như mọi khi.
Gió từ núi cao thổi xuống, cuốn theo mùi cỏ non tháng ba.
Mùi ấy thanh khiết, dịu nhẹ, như xóa đi tất cả bụi trần.
Trên lưng hắn, không còn pháp bảo.
Trong người hắn, linh lực đã khô cạn.
Nhưng… đạo hồn vẫn còn rực cháy.
Hắn đã có công pháp – Thất Thập Nhị Biến.
Giờ cần là linh khí – linh thạch – và một nơi để gầy dựng lại đạo nghiệp.
Hắn cần một môn phái mới.
Một cơ duyên mới.
Một con đường khác — không phải để phục thù, mà để hoàn thiện chính mình.
Vương Hùng đứng dậy.
Ánh mắt nhìn về đường cái phía trước – nơi gió thổi tung lá khô, bầu trời xanh thẳm không gợn mây. Xa xa có tiếng người cười, xe ngựa lộc cộc, khói bếp bay lên.
Nhịp sống vẫn tiếp diễn, không vì ai dừng lại.
Hắn khẽ cười, ánh mắt sáng lên một tia dịu dàng:
– “Lại một đời phiêu bạt… bắt đầu.”
Bóng dáng cô độc nhưng không đơn độc.
Vì hắn mang trong mình sứ mạng, và niềm tin — như một ngọn lửa nhỏ, nhưng không bao giờ tắt.