Chương 127: Tặng Một Viên Đan – Đổi Nụ Cười Dưới Băng Tuyết

Ba ngày trôi qua kể từ lần đầu luyện chế thành công Tuyết Linh Định Dung Đan, nhưng Vương Hùng vẫn chưa thấy hoàn toàn yên tâm.

Dù đã có trong tay bốn viên trung phẩm và bốn viên thượng phẩm đan dược cực quý – loại đan có khả năng cố định dung mạo tại thời điểm uống vào, duy trì cho đến tận cuối đời – nhưng cái giá hắn phải trả cũng chẳng nhỏ chút nào.

“Ba lần luyện thất bại... tổn hao tài liệu đủ chế ra mười viên đan dược.”

Tuy hắn có phép Hoàng Bạch Biến, dùng để hóa đá thành vàng, tiền bạc không thiếu. Nhưng có những nguyên liệu đặc thù, như Tinh Trần Phấn hay Tử Lộ Chi Tủy, không thể chỉ dùng tiền để mua – đó là kết quả của mấy chuyến phiêu lưu mạo hiểm của nội môn đệ tử, và cũng là kho tài nguyên tông môn cất giữ kỹ càng.

Hắn biết rõ, nếu để sư phụ là Tống Vô Trần phát hiện, thể nào cũng mắng hắn phá của như trộm cướp.

“Nhưng nếu đã lỡ rồi... thì phải có cách khiến người bớt giận.”

Trong suốt thời gian ở Đan Đường, Vương Hùng từng nhiều lần nghe nhắc đến đạo lữ của sư phụ – Lục Phù Sương, một nữ tu tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nhan sắc đoan trang, hành xử điềm đạm, luôn được coi là bậc mẫu nghi bên trong nội viện. Gần đây có lời đồn, khí huyết nàng bắt đầu bất ổn, dung mạo cũng có chút thay đổi.

Hắn lập tức nắm lấy thời cơ ấy, mang theo một hộp ngọc, bước vào hậu viên nơi Lục Phù Sương tu luyện.

**

Giữa vườn mận đang độ xuân nở, Lục Phù Sương ngồi bên bàn đá, mặc một bộ đạo bào xanh nhạt. Ánh mắt nàng bình thản, nhưng bên má đã thoáng lộ ra vết mỏi mệt.

Vương Hùng tiến đến, chắp tay cúi đầu thật sâu:

– “Vãn bối Vương Hùng, đệ tử chân truyền của Tống trưởng lão, hôm nay có chút lễ mọn, mong sư mẫu thứ lỗi đường đột.”

– “Sư mẫu?” – Lục Phù Sương nhíu mày, giọng nhẹ mà không lạnh – “Ngươi gọi như vậy... sợ là không hợp lẽ.”

Hắn cúi đầu lần nữa, rồi đưa lên một hộp ngọc nhỏ:

– “Vãn bối tự biết thân phận thấp kém, nhưng được Tống trưởng lão thu nhận, vốn mang ơn dạy bảo. Mà trong nhà, người dạy ta là sư phụ, người lo cho sư phụ... chẳng phải sư mẫu hay sao?”

Lục Phù Sương thoáng động sắc mặt, nhưng vẫn im lặng. Nàng mở hộp ngọc, lập tức một luồng hương nhè nhẹ như tuyết đầu đông lan tỏa.

Bên trong, một viên đan dược sáng óng ánh, bề mặt trơn bóng như lưu ly, toát ra khí tức băng tuyết lặng lẽ.

– “Tuyết Linh Định Dung Đan?”

– “Phải. Là ta luyện ra. Có chút mạo hiểm, nhưng cuối cùng… cũng thành công.”

Nàng nhìn hắn, ánh mắt sâu hơn một phần:

– “Luyện loại đan này không dễ. Lại còn là thượng phẩm... Ngươi không ngại sư phụ mắng?”

Vương Hùng gãi đầu cười khẽ:

– “Thật ra... cũng từng nghĩ đến chuyện đó.”

Hắn thở nhẹ, kể lại:

– “Ba lần đầu đều thất bại. Nguyên liệu tổn thất không ít, chỉ còn đủ chế một lần cuối. May mắn ra được hai viên trung phẩm và hai viên thượng phẩm. Một viên này… ta giữ lại, còn một viên, xin hiến cho sư mẫu. Mong người dùng nó, giữ được dung mạo như tuổi ba mươi... đến tận ngày phi thăng.”

Lục Phù Sương nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng khép hộp ngọc lại, đặt lên bàn.

Ánh mắt nàng vẫn nghiêm, nhưng khóe môi khẽ nhếch – rất nhẹ, như cánh hoa rơi trong gió.

“Thằng bé này... cũng biết nắm thời cơ. Món quà không nhỏ đâu.”

Nàng không biểu lộ quá nhiều, nhưng trong lòng lại cười thầm sung sướng.

“Mấy năm nay ta đã thấy mệt vì nhìn bản thân trong gương mỗi sớm. Nếu thật sự giữ được vẻ ngoài thế này… thì đáng giá.”

Nàng gật đầu:

– “Ngươi có lòng, ta ghi nhận. Viên đan này... ta sẽ dùng. Nhưng đừng tưởng ta sẽ bênh ngươi nếu bị mắng.”

Vương Hùng cười khẽ:

– “Không dám. Chỉ cần sư mẫu không ném trả là đủ rồi.”

Nàng ném cho hắn ánh mắt như trách nhẹ, nhưng lại không nói gì thêm.

**

Rời khỏi hậu viên, lòng hắn nhẹ nhõm.

“Vậy là... chuyện ba lần phá của, tạm thời được giải quyết.”

Hắn quay về phòng, đặt viên thượng phẩm còn lại vào hộp ngọc khác. Bên cạnh là bốn viên trung phẩm được hắn niêm phong cẩn thận.

Trong lòng hắn, lần đầu tiên hiện lên một suy nghĩ: đan đạo, nếu dùng đúng nơi... có thể cứu cả một kiếp người.