Chương 128: Một Viên Đổi Một Cái Nhíu Mày – Gương Mặt Của Đạo Tâm

Tin Vương Hùng dùng hết năm phần dược liệu quý để luyện chế loại đan dược… không nằm trong kế hoạch nội môn, chưa đầy một ngày sau đã đến tai Tống Vô Trần.

Không khí Linh Đan Các lập tức như áp thấp trước cơn giông.

Chiều hôm đó, khi Vương Hùng đang ngồi phân loại linh thảo, cánh cửa phía đông đột ngột mở ra ầm ầm như bão.

“Tiểu tử ngươi ra đây cho ta!”

Thanh âm chấn động đến mức ba cái kệ đựng ngọc giản cũng phải rung nhẹ.

Tống Vô Trần sải bước vào, sắc mặt âm trầm, đạo bào phấp phới theo sát từng bước chân. Những đệ tử đi ngang đều vội vàng cúi đầu né tránh, không dám thở mạnh.

Vương Hùng vội đứng dậy, khom người:

– “Sư phụ…”

Tống Vô Trần hất tay, chỉ vào mặt hắn:

“Ngươi nghĩ Đan Đường là chỗ ngươi luyện thử chơi đấy hả?”

– “Ngươi có biết mỗi phần Tuyết Linh Chi phải cử người leo tận Tuyết Linh Phong ba tháng mới hái được một cây?”

– “Mà ngươi dùng tới năm cây! Năm cây!! Chỉ để luyện ra cái thứ… giữ nhan sắc!”

Hắn rít lên như bốc hỏa.

– “Có ai từng vào Đan Đường mà phá của như ngươi chưa? Ngươi định để ta đổ linh thạch nuôi cái hứng nhất thời của ngươi à?”

Vương Hùng cúi đầu chịu trận, không nói một lời. Dù đã lường trước, nhưng cơn thịnh nộ của sư phụ vẫn dữ dội hơn dự tính.

Đúng lúc ấy, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ ngoài cửa:

“Tống đạo huynh, ngươi lại dọa đệ tử rồi.”

Lục Phù Sương – đạo lữ của Tống Vô Trần, bước vào trong một làn hương nhẹ. Nàng mặc áo lụa trắng, tóc vấn gọn, trên má vẫn còn vương chút sắc hồng. Hẳn là do viên đan dược nàng vừa dùng.

Tống Vô Trần lập tức đổi sắc mặt. Cơn giận vẫn còn nguyên, nhưng ngữ khí đã hạ xuống vài phần:

– “Phù Sương… chuyện này không thể dung thứ. Nó… phá quá nhiều linh dược quý!”

Lục Phù Sương nhìn hắn, mỉm cười nhẹ nhàng:

– “Nhưng ta nghe nói, hắn cũng luyện ra hai viên thượng phẩm đan dược. Hơn nữa, ngươi vốn không quản việc nội viện, chẳng phải giao toàn quyền cho ta sao?”

– “Đã vậy… ngươi định phạt hắn thế nào?”

Tống Vô Trần đành hừ nhẹ, khoát tay:

– “Được rồi, được rồi. Ta không đánh không mắng. Nhưng ngươi… bế quan đi. Ba ngày, không được luyện đan, để tỉnh lại cái đầu lửa nóng của ngươi!”

Vương Hùng cúi đầu:

– “Đệ tử… tuân lệnh.”

**

Đêm xuống, trăng mờ như phủ sương.

Giữa gian phòng nhỏ dùng để bế quan, Vương Hùng đang ngồi xếp bằng vận công tĩnh khí, thì nghe tiếng cửa gỗ khẽ khàng kẽo kẹt mở ra.

Một bóng người quen thuộc bước vào, râu tóc bạc phơ, nhưng bước chân vẫn chắc khỏe.

Tống Vô Trần.

Ông ngồi xuống đối diện hắn, không nói gì trong chốc lát. Ánh mắt lặng lẽ nhìn lên trần nhà như đang nghĩ về những chuyện xa xăm.

– “Ngươi còn… viên nào không?”

Vương Hùng không ngạc nhiên. Hắn sớm đoán được sẽ có đêm nay.

– “Thượng phẩm, còn một viên.”

Tống Vô Trần liếc mắt sang, nửa trách nửa cười:

– “Đừng giấu. Ta biết cái tính của ngươi – làm gì cũng thủ sẵn một tay.”

Hắn gật nhẹ:

– “Đan dược này không thể hồi xuân. Chỉ định dung… nghĩa là sẽ giữ lại gương mặt hiện tại. Sư phụ vẫn còn rất trẻ, có cần thiết không?”

Tống Vô Trần khẽ thở dài:

– “Đạo tu tuy trường thọ, nhưng người… vẫn có tình.”

– “Ta nhìn ngươi nghĩ đến mình khi còn trẻ. Cũng một lòng một dạ vì đạo, không để tâm thân xác. Nhưng rồi… có người bên cạnh, ta mới biết… giữ lại gương mặt… không phải vì mình.”

Ông vuốt chòm râu bạc, ánh mắt mơ màng:

– “Ta không muốn đến một ngày, nàng còn như tuổi ba mươi… mà ta đã già yếu, mắt mờ tay run. Như thế… sao có thể đứng bên cạnh nhau?”

Vương Hùng yên lặng.

Một lúc sau, hắn mở hộp ngọc, đưa ra viên đan dược còn lại – viên Tuyết Linh Định Dung Đan – thượng phẩm cuối cùng.

– “Sư phụ… nếu là vì tình cảm chân thành ấy, vậy viên đan này… đáng.”

Tống Vô Trần cầm lấy, không nói lời cảm tạ. Chỉ im lặng bỏ vào tay áo, rồi bước ra cửa. Khi vừa đến bậc thềm, ông dừng lại, giọng trầm trầm:

– “Bế quan ba ngày, không được luyện đan. Nhưng nếu trong ba ngày ấy ngươi muốn suy ngẫm về… ‘đạo’, thì ta cũng không ngăn.”

Cánh cửa khép lại sau lưng ông.

Vương Hùng ngồi trong căn phòng vắng, ánh trăng hắt vào qua khe cửa gỗ, gương mặt hắn… vẫn bình thản.

Nhưng đạo tâm – đang dần tỏa sáng như ánh lửa nhỏ trong lò đan.