Mang tiếng bị phạt bế quan ba ngày, nhưng suốt ba hôm ấy, mỗi ngày Vương Hùng đều nhận được một khay ngọc tinh xảo đặt ngay ngưỡng cửa. Trên khay có đầy đủ đan dược bổ khí, dưỡng thần, điều tức, thậm chí cả Thanh Linh Đan hiếm gặp.
Hắn chẳng cần đoán cũng biết – sư phụ mình ngoài mặt hùng hổ, nhưng tâm lại mềm hơn ai hết. Ba ngày này không khác gì nghỉ dưỡng có người phục vụ.
Tới ngày thứ ba, đêm đã xuống được nửa canh giờ, mặt trăng chếch bóng qua ô cửa, chiếu vệt sáng lạnh vào trong phòng.
Cạch.
Cửa khẽ mở, một bóng người mảnh mai lách vào như gió. Là Thẩm Linh Lung.
Nàng mặc áo trắng, tóc búi nhẹ, ánh mắt nhìn quanh cẩn trọng. Khi thấy trong phòng chỉ có Vương Hùng, nàng mới thở phào, khép cửa lại rồi đi thẳng tới.
– “Tiểu sư đệ, ngươi... còn viên Tuyết Linh Định Dung Đan nào không?”
Vương Hùng đang ngồi tĩnh tọa, mắt hé mở, ánh nhìn bình tĩnh:
– “Còn. Một viên.”
Thẩm Linh Lung nhích lại gần nửa bước, giọng nhỏ xuống:
– “Cho ta một viên nhé? Chỉ một viên thôi.”
– “Nếu ngươi chịu cho, ta hứa... từ nay sẽ bảo vệ ngươi. Trong Đan Đường, ai dám bắt nạt ngươi... phải hỏi qua ta trước.”
Vương Hùng khẽ nhướng mày:
– “Sư tỷ, ta bị phạt cấm luyện đan ba ngày, hai viên kia đã cho sư phụ sư mẫu. Viên này là cuối cùng.”
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– “Đan này là trung phẩm, dược lực chỉ đạt tám phần. Với tu vi như sư tỷ, hiện đã Trúc Cơ, dùng vào không thể giữ dung mạo như bây giờ. Nhưng ít nhất…sau một năm tới sẽ không có biến hóa gì.”
Thẩm Linh Lung hơi ngẩng đầu:
– “Ta cũng đâu mong làm thiếu nữ mãi mãi. Chỉ cần... trì hoãn một chút thôi là đủ rồi.”
Nàng mỉm cười, nhưng lại không vội chìa tay ra nhận. Thay vào đó, nàng rút trong tay áo ra một ngọc giản, đưa tới trước mặt hắn.
– “Đây là ghi chép tu luyện của ta – từ luyện khí tầng 9 lên Trúc Cơ kỳ, bao gồm cả mạch lộ chuyển dịch, kinh mạch rung động, và phản ứng của chân nguyên. Tự ta viết.”
Vương Hùng hơi bất ngờ. Hắn cầm lấy ngọc giản, đặt lên trán.
Trong nháy mắt, một chuỗi hình ảnh, cảm giác, và thổ tức pháp quyết chảy vào thần thức hắn. Đó thực sự là một bộ tư liệu quý giá, với những người chưa từng vượt qua cửa Trúc Cơ, có thể gọi là vô giá.
Hắn đọc xong, dở khóc dở cười trong lòng:
– “Nếu ta là người khác... chắc đã quỳ cảm tạ.”
Bởi vì hắn – Vương Hùng – đã từng bước vào Trúc Cơ. Không chỉ một lần.
Kiếp trước, hắn cũng là tu sĩ thành tựu, từng nhiều lần đối diện sinh tử và đột phá. Với hắn, những gì trong ngọc giản... giống như một hồi tưởng hơn là bài học.
Thế nhưng hắn không nói. Vì nếu nói ra, làm sao giải thích cho được?
Vương Hùng lấy từ trong túi trữ vật ra một lọ ngọc nhỏ, bên trong là viên trung phẩm Tuyết Linh Định Dung Đan cuối cùng, còn tỏa chút khí hàn thanh nhã.
– “Cầm lấy. Đổi bằng ngọc giản này.”
Thẩm Linh Lung mở nắp lọ, mùi thơm mát thoảng ra, mùi hương mang theo khí chất thanh tân, hệt như những cánh hoa tuyết đầu mùa rơi trên sông băng.
Nàng nhìn viên đan, đôi mắt chợt sáng lên. Khác hẳn với sự nghiêm túc và lạnh lùng mọi khi, lúc này khuôn mặt nàng như bừng sáng – niềm vui lộ rõ như trẻ con được quà.
– “Cám ơn ngươi, sư đệ! Ta sẽ giữ kỹ…”
Rồi như sợ hắn đổi ý, nàng nhanh tay bỏ đan dược vào túi, gật đầu liên tục.
– “Nhớ lời ta nói đấy! Sau này ai dám bắt nạt ngươi… ta đập gãy tay hắn trước!”
Vương Hùng bật cười, khoanh tay:
– “Hy vọng tỷ giữ lời. Nhưng… ta không sợ ai.”
– “Tốt.” – Thẩm Linh Lung lùi lại, xoay người rời khỏi, nhưng vẫn để lại một câu:
– “Ngươi tuy ngu ngốc nhưng cũng có lúc đáng yêu.”
Cánh cửa khẽ khàng đóng lại. Trong phòng chỉ còn Vương Hùng, tay cầm ngọc giản, ánh mắt sâu như nước hồ thu.
– “Trải nghiệm người khác xem là quý giá… với ta lại là chuyện đã đi qua một lần. Nhưng đời này, biết thêm một người quan tâm… cũng không tệ.”
Hắn quay về lò đan nhỏ của mình, không luyện đan, chỉ ngồi ngắm lam hỏa vờn quanh lòng bàn tay.
Lửa ấm… nhưng lòng lại lặng yên.