Ba ngày bế quan tĩnh dưỡng đã kết thúc, nhưng trong đầu Vương Hùng, một hướng đi mới đã dần hiện rõ.
Tu luyện cần đan dược.
Đan dược cần linh thảo.
Linh thảo cần... linh thạch.
Mà hiện tại hắn – ngoài vài trăm lượng vàng do Hoàng Bạch Biến hóa thành, chẳng có lấy một viên linh thạch nào đủ dùng cho việc tu luyện lâu dài. Vấn đề là — không phải mọi thứ trong tu giới đều có thể mua bằng vàng.
Có những tài liệu đặc biệt, như Tinh Trần Phấn hay Tử Lộ Chi Tủy, chỉ có thể đổi bằng linh thạch, thậm chí bằng đan dược quý hiếm – là thứ mà phàm nhân không thể mua nổi.
Nhưng Vương Hùng không hoảng loạn.
Kiếp trước, hắn từng là một thương nhân lớn, buôn bán thủy sản , 30 năm bươn chải trên thương trường khiến hắn nhìn rất rõ — tiền là vật ngoài thân, nhưng vận dụng đúng, nó là vũ khí lợi hại nhất.
Hắn nhìn xuống túi trữ vật, bên trong còn lại 3 viên Tuyết Linh Định Dung Đan trung phẩm, 1 viên thượng phẩm.
Hắn thì thầm:
– “Chỉ cần bốn viên này... đủ làm vốn khởi đầu.”
Sáng ngày thứ tư sau khi rời bế quan, Vương Hùng thay y phục giản dị, cẩn thận che khí tức, một mình xuống chân núi tiến vào Trấn Vân Thủy – khu vực giao thương sầm uất nhất quanh Ngũ Tinh Môn.
Ở đó, tu sĩ, phàm nhân, thương khách, thậm chí cả kẻ lang bạt đều tụ hội đông đúc.
Nhưng hắn không vào tửu lâu, cũng không ghé hiệu thuốc.
Mục tiêu hôm nay... là đấu giá phường.
Phía sau một khu phố đổ nát gần rìa trấn, có một căn nhà mái gỗ nghiêng ngả, trông chẳng khác gì chốn bị bỏ hoang lâu năm. Cỏ dại mọc khắp sân, tường rêu mốc loang lổ.
Thế nhưng, Vương Hùng chỉ cần vận linh lực, một trận văn lờ mờ liền lóe sáng trên cửa gỗ mục nát. Toàn bộ “căn nhà hoang” lập tức tan như khói, để lộ một đại sảnh nguy nga, kiến trúc tinh xảo, người ra vào nườm nượp, linh khí tràn ngập khắp nơi.
Đấu giá phường – Huyền Vân Các, nơi chuyên giao dịch cho tu sĩ từ Luyện Khí tới Trúc Cơ trung kỳ, bề ngoài ngụy trang nhằm tránh bị kẻ phàm nhúng tay vào.
Một nữ tu áo tím, khoảng Luyện Khí tầng 6, bước ra chắp tay mỉm cười:
– “Tiểu hữu đến mua hay bán?”
Vương Hùng không nói gì, chỉ lấy ra một lọ ngọc nhỏ, nhẹ nhàng mở nắp.
Một luồng khí thơm thanh mát lập tức lan ra – không phải linh dược hồi khí, không phải tăng tu vi, mà là mùi của Tuyết Linh Định Dung Đan.
Nữ tu hơi biến sắc, hít sâu một hơi rồi cúi người:
– “Tiểu nhân... sẽ mời chủ quản đến ngay!”
Chỉ một lát sau, một nam tu sĩ trung niên, mặc áo dài trắng thêu mây bạc, bước ra. Khí tức trên người mơ hồ – Luyện Khí tầng 10.
– “Tại hạ Chu Dĩnh – quản sự thứ hai của Huyền Vân Các. Xin hỏi, tiên hữu định bán mấy viên?”
– “Ba viên trung phẩm, một viên thượng phẩm.”
Chu Dĩnh chấn động, lập tức tươi cười cúi đầu:
– “Tuyết Linh Định Dung Đan là đan dược mỹ dung cực hiếm, được các tu nữ truy lùng khắp nơi. Nếu thật sự đúng phẩm cấp, phường đấu giá của chúng ta xin chịu phí tổ chức 10%. Một tuần nữa sẽ có phiên đấu giá đặc biệt. Ngài... có đồng ý giao cho chúng ta tổ chức?”
Vương Hùng gật đầu.
Trước khi rời đi, hắn hỏi thêm:
– “Ở đây có bán Tinh Trần Phấn và Tử Lộ Chi Tủy không?”
Chu Dĩnh vuốt chòm râu ngắn, mỉm cười:
– “Hai loại đó đều là nguyên liệu phụ luyện đan khá trung cấp, Huyền Vân Các có số lượng nhất định. Nếu tiên hữu cần nhiều, xin đặt trước, trong vòng nửa tháng chúng ta sẽ gom đủ.”
– “Vậy ta đặt 20 phần mỗi loại.”
Chu Dĩnh gật đầu, lập tức ghi lệnh đặt hàng rồi tiễn Vương Hùng rời đi.
Trên đường về núi, gió nhẹ thổi ngang áo bào đen của Vương Hùng.
Hắn mỉm cười, ánh mắt sắc suy nghĩ :
– “Tu tiên giới này... vốn cũng là một thị trường, chỉ khác là hàng hóa quý hơn và mạng người rẻ hơn.”
– “Ta cần đan, cần linh thạch, cần cơ hội… và ta sẽ bán chính tay mình luyện ra!”
.