Chương 150: Xích Lôi Đào Mộc Kiếm – Hồn Cũ Thành Hình

Chương 150: Xích Lôi Đào Mộc Kiếm – Hồn Cũ Thành Hình

Làng Đạm Thủy – một thôn nhỏ ẩn mình bên núi thấp, cách xa các thành trấn lớn, không hề có trấn thủ pháp trận hay linh nhãn tụ khí. Đây là nơi mà tu sĩ thường chỉ dừng chân một đêm để nghỉ lại, rồi rời đi không lưu dấu.

Thế nhưng vào một buổi chiều đầu thu, khi sương giăng che nửa bầu trời, một lò rèn cũ đã bị bỏ hoang mười năm bỗng nhiên cháy đỏ trở lại. Khói mỏng len ra từ ống khói nứt vỡ, không mùi khét, mà mang theo hương linh khí rất nhè nhẹ – mộc mà không thô, hỏa mà không nóng. Ngọn lửa tím hồng cháy chầm chậm, như đang trông ngóng một vật chưa đến.

Người nhóm lửa là một tu sĩ áo đen. Mặt che kín, chỉ để hở đôi mắt. Ánh mắt ấy không hằn sát ý, không có nóng nảy, nhưng lại bén hơn mọi lưỡi đao từng xuất xưởng từ lò rèn này.

Hắn tên là Vương Hùng.

Trước mặt hắn đặt hai vật:

Một – thanh kiếm đào mộc đã cũ, từng là pháp khí trấn yêu của Lạc Minh Cốc, được lưu truyền qua ba đời, đến khi trận huyết chiến năm ấy khiến nó gãy mẻ, cháy xém cả chuôi, và từ đó bị bỏ quên.

Hai – khúc gỗ đào sét, bị sét đánh chín lần mà không cháy, không mục, lại giữ được vân đạo sống – vật được Chu Dĩnh tặng, mang trong mình một khí tức lạnh trầm nhưng không tà.

Vương Hùng không nóng vội. Hắn không ném cả hai vào lò như người thường.

Trước tiên, hắn đưa thanh kiếm cũ vào lò. Lửa hắn dùng không phải thuần hỏa – mà là linh hỏa pha chế từ ba thuộc tính: hỏa, thổ và mộc – điều hòa theo đạo dẫn khí Chu Thiên, một chiêu luyện đặc thù mà năm xưa Pháp Khôi lão nhân truyền lại trong một đêm say.

Lửa không đốt cháy thanh kiếm – mà làm nó mềm ra, từ từ tan chảy như xương tủy hoài niệm lại quá khứ oanh liệt. Khi thân kiếm chỉ còn là lớp tro óng ánh, hắn mới lấy khúc gỗ đào ra – nhẹ rạch một đường, lộ ra tủy gỗ đỏ sẫm ánh kim, mang theo một dòng khí vô hình đang lặng lẽ trôi ra như mạch máu ngủ đông.

– “Ngươi từng là kiếm trấn yêu.

Ngươi từng là gỗ kháng tà.

Hôm nay… hợp làm một thân.

Để ta – rèn lại hình, truyền lại ý.”

Hắn không nói cho bản thân nghe, mà như đang gọi dậy linh hồn đã từng ngủ yên trong hai vật ấy – những mảnh tàn cũ tưởng đã rơi vào lãng quên.

Tế luyện kéo dài ba ngày ba đêm.

Không ngủ. Không ăn.

Chỉ uống linh thủy – giữ cho huyết mạch tuần hoàn, linh trí không mờ.

Mỗi canh giờ, hắn nhập một đạo pháp ấn, mỗi ấn đều do hắn tự ngộ, không vay mượn từ tông môn.

Mỗi ngày, hắn lại đọc một đoạn kinh văn trấn tà cổ ngữ, không đọc bằng miệng – mà dùng linh niệm khắc thẳng vào thân kiếm.

Ngọn lửa trong lò không ngừng đổi màu – từ tím sang lam, rồi trắng ngà. Khi trắng, tức là thân kiếm đã tiếp nhận toàn bộ linh văn.

Ngày thứ tư – khi hình kiếm đã định, chuôi kiếm đã khóa linh, thân kiếm đã ngậm khí mộc – Vương Hùng rút máu từ ngón tay giữa, dùng tay trái – tay không thuận, nhưng mang ý chí thuần tịnh nhất, viết ba chữ “Xích Lôi Đào” lên thân kiếm.

Khoảnh khắc ấy – trời chuyển.

Một tiếng “ẦM” nổ rền như từ chín tầng mây dội xuống.

Một tia sét xám bạc từ tầng mây bịt kín bầu trời rạch thẳng xuống – không cháy rụi gì cả, chỉ dội một đường khí điện, như long mạch từ trời thẩm nhập xuống trần.

Tia sét đánh thẳng vào mái lò, xuyên qua, chạm đúng vào thân kiếm đang nóng đỏ. Nhưng kiếm không nứt, không vỡ.

Ngược lại – vân gỗ bắt đầu phát sáng, tựa như lôi văn vẽ sống trên mình rồng.

Vương Hùng chắp tay, nhắm mắt:

– “Thiên hữu cảm, linh khí hợp.

Đào sinh tà diệt, kiếm này… không giết người.

Chỉ giết... thứ không còn là người.”

Thanh kiếm rung lên – một âm thanh dài, trầm, mà vọng rất xa.

Như tiếng sấm vọng lại từ đáy cốc, như lời trả lời của hồn xưa:

“Ta nghe rồi.”

Khi hắn mở mắt, thanh kiếm đã thành hình thật sự.

Thân kiếm: bằng gỗ đỏ sẫm, vân gỗ không thẳng đều mà uốn như lôi điện vạch ngang trời.

Lưỡi kiếm: không bén – nhưng khi vung nhẹ, gió bị rạch ra làm đôi.

Chuôi kiếm: khắc tay ba chữ nhỏ, chìm rất sâu, nhưng ánh lên tia kim nhàn nhạt:

“Xích Lôi Đào.”

Vương Hùng siết nhẹ chuôi kiếm.

Một cảm giác trào ngược lên tay – không phải sát khí, cũng không phải pháp lực như thường lệ.

Mà là... một niệm – tịnh.

Trước khi rời lò, hắn đứng trước ngưỡng cửa, nhìn trời đang tan sấm:

– “Từ kiếm cũ và gỗ mới mà sinh,

Từ tâm phục chế Lạc Minh Cốc mà đúc,

Từ trời giáng lôi mà chứng.

Tên ngươi là – Xích Lôi Đào Mộc Kiếm.”

Thanh kiếm khẽ rung – một lần nữa.

Như nhận lời.

Gió tan.

Sấm ngưng.

Một thanh kiếm – không ai thấy.

Nhưng ai từng bước qua tà niệm… sẽ rét sống lưng khi khí kiếm này lướt qua.