Chương 149: Gỗ Sét Chín Lần – Tịnh Mộc Thành Linh

Gió thu se lạnh, những đợt sương mỏng bay lượn trên mái ngói cũ của Huyền Vân Các. Trên tầng ba – khu khách quý kín đáo nhất – Chu Dĩnh đang chờ một người.

Vương Hùng – cải trang kín như mọi khi – bước vào phòng, không chào hỏi, chỉ nhẹ gật đầu.

Chu Dĩnh không pha trà như thường lệ. Nàng im lặng mở một chiếc rương gỗ tử đàn, lấy ra vật được bọc trong vài lớp phù văn cách khí.

Một khúc gỗ đào dài hơn ba thước, vỏ cháy sém, từng vệt nứt hằn sâu như sấm chớp lăn ngang. Mùi gỗ thơm nhẹ, nhưng ẩn sau đó là một tầng khí tức... vừa lạnh, vừa trầm.

– “Vật này ta không đưa lên đấu giá.” – Chu Dĩnh nhẹ giọng – “Không ai thèm. Bị gọi là hung mộc. Nhưng ta nghĩ... ngươi có thể dùng.”

Vương Hùng không hỏi tại sao. Hắn đặt tay lên khúc gỗ, nhắm mắt lại.

Một tiếng rít rất nhỏ vang lên trong lòng tay – không ai nghe, chỉ hắn cảm được.

Không phải tiếng của âm sát.

Không phải tiếng của linh khí sống dậy.

Mà là... tiếng ngủ say đang trở mình.

– “Sét đánh chín lần.” – hắn thì thầm – “Gỗ không cháy, không nứt, lại còn giữ được vân đạo – đây không phải thứ phàm tục.”

Chu Dĩnh ngồi đối diện, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn qua làn khói trầm.

– “Thật ra ta vốn định mang vật này đổi ít linh thạch. Nhưng nghĩ kỹ… nếu có người thật sự cần, thì cho là đúng hơn.”

Nàng nói xong, không cười, cũng không tỏ vẻ thân thiết.

Chỉ là – nhẹ, thẳng, và thật.

Vương Hùng trầm mặc. Hắn lấy ra một túi trữ vật nhỏ, đẩy về phía Chu Dĩnh:

– “Trong đây là ba mẻ Tuyết Linh Định Dung Đan – cho ba tháng tới. Đáp lễ. Không cần trả linh thạch.”

Chu Dĩnh ngạc nhiên, nhưng không phản đối. Nàng mở túi ra kiểm tra – đan hương nhè nhẹ lan ra, thoảng mùi tuyết thanh và mộc nhung – một hương vị mà nàng đã quen từ lâu, nhưng chưa từng thấy đủ.

Tuyết Linh Định Dung Đan.

Loại đan dược từng bị xem là mỹ đan vô dụng, nay trở thành bảo vật được cả tu sĩ nam nữ truy cầu.

Không tăng tu vi. Không hỗ trợ chiến đấu.

Chỉ đơn giản – giữ lại dung mạo ở thời điểm dùng đan, cho đến tận lúc chết.

“Đời tu dài đằng đẵng, có kẻ sống trăm năm chưa chạm Kết Đan. Nhưng dù có sống ngàn năm... thì gương mặt vẫn già đi từng ngày.”

“Không ai muốn nhìn thấy bản thân tàn tạ. Dù chỉ là một nếp nhăn ở khóe mắt.”

Chu Dĩnh chạm vào túi đan, ánh mắt khẽ dịu lại:

– “Nếu ba tháng nữa ta vẫn còn giữ được mặt này... thì ta lại sẽ đưa thêm một món khác.”

Vương Hùng chỉ khẽ gật.

Không cần nói lời cảm ơn. Không cần nhiều ẩn ý.

Chỉ cần hiểu nhau ở đúng thứ cần cho nhau – đã là giao dịch đẹp nhất.

...

Chiều hôm ấy, Vương Hùng mang khúc gỗ trở về động phủ.

Hắn đặt nó giữa pháp trận dưỡng mộc. Lửa không đốt. Thủy không làm trương.

Gỗ vẫn nằm yên, như đợi người hỏi chuyện.

Hắn ngồi xuống bên cạnh, nhẹ thở:

– “Ngươi là gỗ – ta là người.

Ta không bắt ngươi làm kiếm giết người.

Ta chỉ muốn... khi cần, có thể giúp ta bảo vệ người khác.”

Gió đêm nổi lên. Ngoài xa, mây kéo thành một vệt như lôi điện.

Mà trong động phủ, khúc gỗ đào sét... bỗng rung nhè nhẹ – không ai thấy.

Chỉ người chạm mới hay.