Sau bảy ngày bế quan, khí tức quanh người Vương Hùng đã hoàn toàn thay đổi.
Đan điền ngưng kết linh thai, kinh mạch khai thông rộng gấp đôi, từng hơi thở dẫn linh khí chảy vào thân thể như nước suối về nguồn. Tâm thần yên lặng, thần hồn ngưng định, tu vi đã vững vàng bước vào Trúc Cơ sơ kỳ.
Nhưng không ai hay biết.
Trong mắt người đời, hắn – Thạch Sanh – vẫn chỉ là một Luyện Khí tầng 11.
Bởi Vương Hùng... vẫn cố tình áp chế khí tức.
– “Ẩn long không lộ, mới là cách giữ mạng trong tu tiên giới.”
Một câu nói cũ của sư phụ hắn ở Lạc Minh Cốc năm nào, vẫn còn văng vẳng bên tai.
...
Sau khi đột phá, hắn dành trọn một buổi sáng để rà soát lại hành trang tu đạo của mình.
Đan dược? Có.
Phù chú? Còn.
Pháp trận? Thành thạo.
Thân pháp? Ẩn hành.
Kiếm pháp?... Có.
Nhưng... kiếm đâu?
Hắn lấy từ túi trữ vật ra thanh kiếm gỗ đào mẻ cũ, mũi sứt, vỏ đã rạn nứt, vết cháy sém ở chuôi vẫn còn lưu lại từ lần chạm trán yêu vật dưới chân núi Thanh Bì.
– “Từ lúc rời khỏi Lạc Minh Cốc tới nay... đã lâu ta chưa sử dụng lại kiếm.”
Hắn thở nhẹ, ánh mắt không mang sự nuối tiếc, mà chỉ là một nét lặng im.
– “Với người thường, kiếm là pháp khí sắc bén dùng để giết người. Với ta... kiếm là một phần của biến hóa. Và... để cứu người.”
Không ai biết, trong Thất Thập Nhị Biến, hắn từng riêng rẽ phát triển một nhánh phụ: Thất Thập Nhị Kiếm Biến – thuật mô phỏng và dẫn lực phù hợp với mọi loại kiếm, từ thô sơ đến linh khí, từ kim loại đến gỗ mộc. Thậm chí chỉ cần một nhánh cây, một sợi tóc, một chiếc lá – nếu hắn đã nhìn – hắn có thể dùng như kiếm.
Nhưng dù chiêu pháp có biến hóa đến đâu, kiếm của hắn… đã mục.
Giờ đây, hắn không cần một thanh kiếm để giết chóc.
Mà cần một thanh kiếm gỗ đào – thứ mà năm xưa trưởng lão Lạc Minh Cốc từng nói: "kháng âm tà, dẫn linh khí, không chém máu người nhưng có thể phá được u linh."
Hắn cần một thanh kiếm để cứu người, chứ không phải lấy mạng.
...
Ba ngày sau.
Tại hậu sảnh Huyền Vân Các, Vương Hùng – cải trang với trường bào đen và mặt nạ kim loại – bước vào căn phòng riêng biệt.
Chu Dĩnh mỉm cười đón tiếp:
– “Tiên hữu trở lại sớm hơn dự kiến. Vẫn là hai mẻ Định Dung Đan chứ?”
Hắn gật đầu, đặt xuống hai túi trữ vật.
– “Không thay đổi gì về phần đan. Nhưng ta cần các ngươi tìm giúp một món khác.”
– “Ồ? Mời nói.”
– “Ta cần một thanh kiếm.”
– “Kiếm?” – Chu Dĩnh hơi nhướn mày – “Phẩm cấp nào?”
– “Linh khí thượng phẩm. Không cần lòe loẹt, không cần sắc bén. Kiếm thật sự – dùng được, ổn định, làm bằng gỗ đào mộc càng tốt. Nếu có thể… hãy chọn loại có tính kháng âm tà.”
Chu Dĩnh cau mày. Đây là một yêu cầu kỳ lạ. Đa số tu sĩ đến đây đều muốn kiếm sắc bén, dùng kim loại quý, hoặc mang theo hỏa, lôi, băng hệ – để phô trương hoặc công kích.
Chưa từng có ai hỏi đến… một thanh kiếm gỗ đào.
– “Thứ như vậy, không nhiều...”
– “Ta không cần nhiều.” – Vương Hùng đáp – “Chỉ cần một thanh. Hoặc nếu không có... thì một khúc gỗ đào mộc thô, có thể tự luyện kiếm cũng được.”
Chu Dĩnh ngạc nhiên. Nhưng là người nhiều kinh nghiệm, nàng không hỏi thêm. Chỉ lặng lẽ gật đầu.
– “Hiểu rồi. Huyền Vân Các sẽ tìm trong vòng bảy ngày. Nếu có, sẽ đưa vào đấu giá kín. Không ghi tên, không giới thiệu nguồn. Tiên hữu cứ tham gia tranh đấu như người thường.”
Vương Hùng khẽ gật đầu, đôi mắt trầm lại.
...
Buổi chiều hôm đó, hắn đứng trên mái một căn nhà gạch cũ kỹ ở rìa trấn Vân Thủy.
Mặt trời nghiêng bóng, ánh hổ phách trải khắp mái ngói. Phía xa xa là tiếng chuông của đan phòng xa vọng về.
Trong lòng, hắn lặp lại từng bước kế hoạch:
Đan – đã có.
Pháp – đã luyện.
Kiếm – đang tới.
Và một điều... nợ máu năm xưa – cũng nên có lời kết.
Hắn giơ tay lên, ngón giữa khẽ xoay một vòng.
Ánh sáng tụ nơi đầu ngón, tạo thành một đường kiếm mảnh.
Rồi ánh sáng tan dần, như sương mỏng trong gió.
Như một lời thề âm thầm, chôn dưới đất, chờ ngày mọc lên thành kiếm.