Chương 147: Bế Quan Trúc Cơ – Nhục Thể Tẩy Tủy

Sau trận quyết chiến chấn động tông môn, Vương Hùng không chọn tiếp tục nổi bật, cũng không hiện diện giữa dòng người ca tụng. Hắn lặng lẽ trở về động phủ, nơi được xây dựng đơn sơ bên sườn núi phía Tây – vắng người qua lại, phong linh trầm lặng, chính là nơi thích hợp nhất để bế quan đột phá.

Trước mặt hắn lúc này, trên bàn đá lạnh, là hai viên Trúc Cơ Đan – phần thưởng danh chính ngôn thuận sau chiến thắng.

Một viên – vốn đã là báu vật khiến nhiều nội môn đệ tử đỏ mắt thèm thuồng.

Hai viên – là cơ hội đột phá mà nhiều người ngưỡng mộ, nhưng cũng đầy nguy hiểm.

Vương Hùng nhìn viên đan, ánh mắt không có sự háo hức của một người mới chạm ngưỡng. Trái lại, hắn bình tĩnh, thậm chí có chút tĩnh lặng như đã biết trước kết quả.

– “Trúc Cơ Đan… với người khác là sinh tử một đường. Nhưng với ta…”

Hắn hít sâu một hơi.

– “Kiếp trước, ta đã bước qua Trúc Cơ hậu kỳ. Hôm nay… chỉ là nhặt lại thứ đã đánh mất mà thôi.”

...

Bảy ngày bế quan bắt đầu.

Trong động phủ, một tầng trận pháp phòng hộ lặng lẽ vận hành. Khí tức bên trong cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Ngày đầu tiên, hắn nuốt viên Trúc Cơ Đan đầu tiên.

Dược lực tràn vào đan điền như hỏa long nhập thể. Linh khí dâng lên, va chạm thành bão giữa kinh mạch. Với người thường, chỉ cần lệch một nhịp hô hấp, đã có thể tẩu hỏa nhập ma, thân vỡ hồn diệt.

Nhưng Vương Hùng vẫn ngồi yên. Hắn dẫn khí về đan điền, chia nhỏ luồng lực, ép nó theo thổ linh mạch trong người, khéo léo làm chậm quá trình bạo phát.

– “Đan tốt. Luyện khí cũng vững. Nhưng muốn thật sự Trúc Cơ… vẫn cần bước cuối.”

Ngày thứ ba, hắn nuốt viên thứ hai.

Đây là lúc quyết định.

Dược lực cộng hưởng khiến thân thể hắn nóng như thiêu, nhưng không có mồ hôi. Máu hắn bắt đầu sôi lên, từng tia khí đen thoát ra từ lỗ chân lông – tạp chất, độc tố, tàn lưu của các lần dùng linh đan, linh phù trong suốt hai năm qua.

ẦMMM!!

Ngày thứ tư, đan điền hắn phát nổ một tiếng trong lặng lẽ.

Một vòng xoáy linh khí hình thành giữa bụng dưới, dần tụ lại thành một khối linh thai nhỏ bằng ngón tay, xoay tròn chậm rãi như tinh cầu trong hư vô.

– “Trúc Cơ sơ kỳ… thành.”

...

Ngày thứ sáu.

Linh khí quanh người hắn ổn định, nhưng thân thể bắt đầu biến hóa.

Trên da thịt, từng lớp tế bào rụng xuống như vảy tro, để lộ một tầng da mới sạch sẽ, trắng sáng mà có ánh sáng mờ mờ.

Cốt cách thay đổi.

Kinh mạch mở rộng gấp đôi.

Tóc hắn tự nhiên dài thêm nửa tấc, đen bóng, có ánh lam phản quang nơi đuôi.

Bên trong – linh khí vận hành không còn theo lối ép – dẫn – tụ như luyện khí, mà là tự vận, tự sinh, tự luân.

Chỉ cần hít thở – linh khí đã theo vào, hòa vào đan điền.

Cảm giác như trở thành một phần của thiên địa.

...

Ngày thứ bảy.

Hắn mở mắt.

Không có chớp sáng bùng nổ, không có tiếng gào rống hư không. Chỉ là một tiếng thở ra thật chậm – như gió xuân lướt qua hồ lặng.

– “Cuối cùng… cũng về lại bước này.”

Hắn đưa tay lên – linh lực tụ trong một khắc, rồi hóa thành lam hỏa nơi đầu ngón tay.

Lần này… ngọn hỏa không còn cháy hừng hực như những trận chiến trước.

cháy yên lặng – nhưng sắc lam đã sâu hơn, ngưng tụ hơn, mang theo một loại ý chí... như lửa trong lò luyện ngàn năm.

Vương Hùng nắm lại bàn tay.

Thân thể hắn giờ đây – tinh lọc hơn, mạnh hơn, và sâu hơn bất kỳ đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ nào khác.

Không phải vì đan. Không phải vì pháp. Mà vì... ký ức tiền kiếp.

Hắn từng bước qua con đường này rồi. Và hắn... sẽ đi xa hơn nữa.