Chương 146: Âm Kế Sau Vinh Quang – Kẻ Cũ Không Hay Biết

Sau chiến thắng vang dội ở trận chung kết, danh tiếng của Vương Hùng (dưới danh nghĩa Thạch Sanh) như ngọn lửa cháy rực giữa đêm đen. Cả nội môn đều xôn xao bàn tán. Có kẻ ngưỡng mộ, có người đố kỵ, nhưng tất cả đều phải công nhận: hắn không còn là một cái tên vô danh.

Tại đại điện Ngũ Tinh Môn, dưới sự chứng kiến của các trưởng lão, Vương Hùng điềm tĩnh bước lên nhận thưởng:

Một viên Trúc Cơ Đan.

10 viên Tụ Linh Đan thượng phẩm.

50 linh thạch trung phẩm.

Quyền chọn một pháp thuật tại tàng pháp khố.

Tiếng vỗ tay vang lên, nhưng Vương Hùng chỉ khẽ chắp tay cảm ơn, không nói gì thêm. Trong đầu hắn lúc này không nghĩ đến vinh quang, mà là... một việc khác quan trọng hơn.

...

Cùng lúc đó, tại góc khuất phía sau Tứ Pháp Đường, một phân thân của hắn – do Thất Thập Nhị Biến tạo thành – mang hình dạng một đệ tử mờ nhạt, đang bước vào khu vực nhận thưởng cược.

Người giữ sổ vừa kiểm tra, vừa lắc đầu:

– “Cái tên điên nào lại cược Thạch Sanh thắng…”

Nhưng khi kiểm tra kỹ, ánh mắt y thay đổi. Không thể ngờ có kẻ thực sự đặt một ngàn năm trăm linh thạch trung phẩm.

– “Chuẩn rồi. Đây là phần thưởng: Một triệu năm trăm ngàn linh thạch trung phẩm. Mang đi.”

Phân thân nhận lấy, xoay người rời đi, hòa lẫn trong đám đông.

Nhưng chưa đi được bao xa...

Vù!

Một cơn gió lạnh lướt qua sau gáy.

– “Đứng lại.”

Phân thân khựng lại. Một người mặc nội bào đen, mặt đeo khăn, khí tức Trúc Cơ trung kỳ từ sau cây cột đá bước ra.

– “Giao túi linh thạch. Rồi đi. Không giết.”

Giọng nói ấy... không rõ mặt, không thấy ánh mắt, nhưng khi vang lên giữa gió lạnh, nó như mũi tên xuyên ngược quá khứhằn sâu vào trí nhớ của Vương Hùng.

Phân thân nheo mắt. Trong đầu hắn chấn động.

"Là giọng của hắn… tên đã từng truy sát ta năm đó, khi Huyết Xích Môn bị tiêu diệt…!"

Hắn chưa từng quên. Dù chỉ là một tiếng quát lạnh lùng giữa đêm tàn sát, dù chỉ là một hơi thở sát khí phả vào gáy… hắn vẫn nhớ.

Nhưng lúc này, kẻ kia không nhận ra gì cả.

Hắn chỉ nhìn thấy một đệ tử bình thường, đang xách một túi linh thạch lớn.

– “Không có thù oán gì, đúng không?” – phân thân hỏi, giọng điềm tĩnh.

Kẻ kia nhếch môi:

– “Không cần. Giao ra là được. Nếu không – giết.”

Phân thân cúi đầu, tay phải siết chặt, tay trái lặng lẽ khởi động trận pháp dẫn lối đã được chuẩn bị sẵn từ nhiều ngày trước.

– “Ta không muốn gây rắc rối.”

– “Thì để lại hết, rắc rối sẽ biến mất.”

Câu trả lời y hệt như năm xưa.

Và đó là giọt nước tràn ly trong lòng Vương Hùng.

“Ngươi vẫn sống an ổn suốt mấy năm... còn ta, phải ẩn danh, trốn chạy, luyện từng hơi thở, từng giọt linh khí, chỉ để có ngày gặp lại.”

Không nói thêm lời, phân thân quay người bỏ chạy, dẫn kẻ kia lao vào khu vực phía tây – nơi có địa hình loạn thạch và linh mạch chập chờn.

ẦM!

Trận pháp phát nổ – từng tia đất, đá, lửa phóng ra tứ phía, khiến tên Trúc Cơ phải tung hộ thuẫn để chống đỡ.

Ngay khoảnh khắc đó, phân thân của Vương Hùng kết ấn – dùng Thất Thập Nhị Biến “Độn Thổ Ẩn Linh”, chui thẳng xuống đất.

...

Trong động phủ, bản thể Vương Hùng mở mắt. Tay phải đưa lên, hút lấy luồng khí từ phân thân vừa tan rã nhập về.

Một túi linh thạch lớn hiện ra trước mặt.

Cùng với đó, là một cảm giác... tức tối âm ỉ đang sôi sục.

– “Ngươi không nhận ra ta.”

– “Nhưng ta thì chưa bao giờ quên giọng của ngươi.”

– “Lần tới... ta không dùng phân thân nữa.”

Ánh mắt hắn trầm xuống. Trong bóng tối, lửa âm ỉ cháy nơi đáy đồng tử.