Trận đấu đã bước vào hồi quyết tử.
Linh khí trong không trung vẩn đục, hỏa và thủy như hai thế giới giao tranh không ngừng, chồng lấn, triệt tiêu, bùng nổ. Trên pháp đài, Vương Hùng – lam y rách nát, máu nhuộm nửa người – vẫn đứng vững bằng một chân. Hắn gầy gò, nhưng ý chí lại như ngọn núi không thể dời.
Đối diện là Mạc Thủy Sinh – bạch y không còn sạch sẽ như đầu trận, thủy khí quanh thân bắt đầu dao động. Trong ánh mắt hắn, lần đầu xuất hiện sự nghiêm túc tuyệt đối.
– “Ngươi... thật lì lợm.” – Mạc Thủy Sinh lẩm bẩm.
Vương Hùng cười, khạc ra một ngụm máu.
– “Vậy có dám… cùng ta quyết định thắng bại bằng một chiêu cuối cùng không?”
Lời thách thức của hắn như sấm nổ giữa bầu trời. Khán đài náo động.
– “Một chiêu?! Điên rồi!”
– “Hắn còn chưa gục ngã sao?!”
Mạc Thủy Sinh ngẩng đầu, ánh mắt bùng lên ánh lam nhạt:
– “Được. Một chiêu – định cục.”
Lời vừa dứt, linh lực trong người hắn tuôn ra như biển động. Hai tay kết ấn cực nhanh, xung quanh vang lên tiếng nước rít gào.
– “Tuyệt Thức – Vạn Trùng Đoạn Lãng!!”
ẦMMMM!!!
Từ sau lưng hắn, một cơn sóng khổng lồ cao ba trượng cuộn trào, đỉnh sóng gợn lên vô số lưỡi đao nước, mỗi đao sắc bén như rạch được bầu trời. Một chiêu này đủ sức nghiền nát cả pháp đài.
Vương Hùng cũng nhắm mắt, giơ tay trái, lam hỏa bốc lên.
Ai cũng nghĩ: “Lại là hỏa?”
Mạc Thủy Sinh không chút do dự, nhắm thẳng vào lam hỏa, toàn lực kích phát chiêu cuối.
Nhưng – ngay khoảnh khắc đó…
Tay phải của Vương Hùng đập mạnh xuống đất.
– “Thổ Long Chi Xuất – Địa Tâm Giảo Lãng!!”
ẦM! ẦMMMMMMMM!!!
Mặt đất vỡ toác.
Từ lòng pháp đài, một con rồng đất khổng lồ, vảy đá cuồn cuộn, mắt phát ánh vàng mờ, xông thẳng lên trời, miệng mở to.
GẦM!!!
Thổ Long vọt lên đúng lúc cơn sóng lưỡi đao vừa tràn đến. Hai lực lượng va chạm – một là hải triều, một là địa long – như trời long đất lở.
RẦMMMMMMMMM!!!
Toàn bộ chiêu thức của Mạc Thủy Sinh – Vạn Trùng Đoạn Lãng – bị Thổ Long nuốt trọn.
Không tan biến, không nổ tung – mà bị đớp lấy. Như thể long mạch trong lòng đất nổi dậy, chấm dứt cơn thịnh nộ của biển cả.
Cả khán đài nổ tung tiếng hô kinh hoàng.
– “Thổ Long!! Là Thổ Long!!”
– “Hắn... hắn dùng thổ hệ?!”
– “Không phải hỏa linh căn sao?!”
Trên đài, Mạc Thủy Sinh khựng lại, mắt mở lớn.
Còn Vương Hùng, đã quỳ một gối, sắc mặt tái nhợt, nhưng tay phải vẫn đặt trên đất như chỉ huy rồng.
Một luồng linh khí thổ hệ rút lại, trụ đá lún xuống, trả lại sự yên tĩnh cho pháp đài.
– “Không thể nào…” – Mạc Thủy Sinh lẩm bẩm. “Ngươi... không chỉ là hỏa linh căn?”
Vương Hùng ngẩng đầu, mắt ánh lam hỏa, thở hắt ra một câu:
– “Ngươi quên mất một điều... ta là ngũ linh căn.”
ẦM!
Mạc Thủy Sinh lảo đảo, thủy khí quanh người vỡ nát, ngã ngồi ra đất.
Trọng tài đứng dậy, gào lớn:
– “Thạch Sanh thắng!”
Mọi người chết lặng.
Không chỉ vì thắng.
Mà vì… bí mật ẩn giấu trong thân thể người này.
Hắn không phải thiên tài đơn hệ.
Mà là kẻ giấu đi căn cơ chân thật, chờ đến phút cuối mới tung ra để lật ngược thế cờ.
Trên khán đài, một trưởng lão râu xám run tay, lẩm bẩm:
– “Thông minh lắm… dùng hỏa hệ đấu hết trận chỉ để dụ đối phương đánh một chiêu phân thắng thua bằng thổ hệ. Không ngờ… lại có tâm cơ như thế.”
Một nữ đệ tử áo tím đứng cạnh, sắc mặt hoảng hốt:
– “Nếu hắn là ngũ linh căn… vậy ba hệ còn lại thì sao?”
Ở nơi xa nhất, một bóng áo đen đứng trên tháp linh khí, cười nhạt:
– “Ngũ linh căn... ẩn đến tận chiêu cuối. Tốt. Rất tốt.
Gió thổi qua, mang theo bụi đá lẫn mùi máu tanh.
Nhưng giữa sự hỗn loạn, chỉ còn ánh mắt Vương Hùng – nhắm hờ, yên lặng.
Như thể, với hắn, trận chiến thật sự... chỉ mới bắt đầu.