Chương 144: Hỏa Chi Liên Trận – Lửa Tắt Trong Sương

Trên pháp đài Linh Kiếm, lam hỏa đã nhạt màu, vết thương loang đỏ vai áo, linh lực trong đan điền chỉ còn chưa tới ba thành, nhưng Vương Hùng vẫn chưa gục ngã.

Mạc Thủy Sinh đứng đó, áo trắng phất phơ, thủy khí vờn quanh như thực như ảo. Hắn không vội ra tay, ánh mắt lãnh đạm quan sát kẻ vừa trúng hai chiêu liên tiếp vẫn ngoan cường đứng dậy.

– “Ngươi không biết mệt à?” – giọng hắn nhẹ tênh, gần như lạnh nhạt.

Vương Hùng khẽ lau máu khóe môi, ánh mắt sáng lên không phải vì cơn đau, mà vì... một kế hoạch đang dần hình thành.

– “Ngươi mạnh, điều đó không cần nghi ngờ,” – hắn nói, tay phải rút ra ba tấm phù chú – “Nhưng liệu có đủ mạnh... để chịu nổi những thứ này?”

Không chờ phản ứng từ đối thủ, hắn ném mạnh cả ba tấm phù chú lên trời, đồng thời kết ấn trong chớp mắt.

– “Viêm Trụ Phù – Khai!”

Từ dưới chân Mạc Thủy Sinh, một cột lửa cao hơn hai trượng phun thẳng lên trời, mang theo hỏa khí cực nóng như dung nham nổ tung giữa trời đông.

– “Liệt Viêm Trảo – Trấn!”

Phía trên đầu Mạc Thủy Sinh, một bàn tay lửa khổng lồ xuất hiện, như ác quỷ từ lửa giáng xuống, khóa kín lối thoát.

– “Tụ Diễm Trận – Kết!”

Khắp mặt đất, linh văn nhỏ xíu do lửa vẽ thành lập tức kích hoạt, tạo thành vòng vây hỏa khí thu hẹp không gian quanh đối thủ.

Bẫy ba lớp – như phiên bản bát môn trong nhẫn thuật, mỗi tầng là một sát chiêu.

ẦM! ẦM! ẦMMMM!!!

Lửa nổ tung từ ba hướng, khiến cả pháp đài chấn động. Người xem nín thở, nhiều người đã đứng bật dậy tưởng như trận đấu kết thúc ngay khoảnh khắc đó.

Nhưng…

– “Thủy Ảnh Hoán Thân.”

Một làn khói trắng vỡ tung, rồi tan thành sương mù. Ngay khoảnh khắc những tia lửa vừa tan, Mạc Thủy Sinh đã xuất hiện phía sau lưng Vương Hùng, thanh thủy đao kết từ linh khí lặng lẽ đâm thẳng tới sống lưng.

Phản ứng chỉ xảy ra trong chưa đến nửa nhịp tim.

Phụt!

Thân ảnh Vương Hùng vỡ thành tro bụi.

Hỏa Ảnh Phân Thân.

Ngay lập tức, từ một góc khác, Vương Hùng bản thể lao ra, cả hai tay quấn lam hỏa, ánh sáng chói lóa.

– “Liệt Dương Song Trảm – Tỏa Thiên Liên Ảnh!”

Mười hai kiếm lửa hình răng cưa được bắn ra từ lòng bàn tay, xoay vòng quanh mục tiêu như phi tiêu xoáy lửa, biến thế liên hoàn, vẽ thành trận đồ lửa sống động giữa không trung.

Một chiêu mô phỏng hoàn hảo “Liên hoa bạo liệt quyền” của Lý trong Naruto, nhưng dưới dạng kiếm khí hệ hỏa.

Mạc Thủy Sinh cau mày, hai tay vung lên:

– “Thủy Tâm Hồi Lưu – Phản Lãng Quy Nguyên!”

Từ giữa pháp đài, một xoáy nước khổng lồ bùng phát, hấp thu toàn bộ hỏa kiếm xoay quanh như thể hỏa diễm là cánh bèo trên hồ nước sâu thẳm.

ẦM!!!

Ngọn xoáy phát nổ, một màn sương lạnh tỏa ra xung quanh. Khi tan đi, Vương Hùng đã bị hất văng ra ngoài ba trượng, thân thể va mạnh vào cột trụ đá bên mép đài, máu tươi bắn tung lên nền pháp trận.

Khán đài ồ lên. Nhiều kẻ đã nghĩ trận đấu sắp kết thúc.

Thế nhưng...

Hắn lại đứng dậy.

Bằng một chân trụ, run rẩy, nhưng vẫn đứng. Trán hắn rịn mồ hôi, môi tím tái, áo cháy rách tả tơi. Nhưng... lửa trong mắt hắn vẫn chưa tắt.

Mạc Thủy Sinh khẽ nhíu mày.

– “Ngươi định làm gì nữa? Phù chú đã hết, linh lực cũng sắp cạn.”

Vương Hùng hít một hơi, nụ cười mờ nhạt xuất hiện.

– “Đúng, ta chỉ là luyện khí tầng 11, còn ngươi là trúc cơ. Lại còn thủy khắc hỏa. Tất cả mọi người đều nghĩ ta không thắng nổi.”

– “Nhưng nếu chỉ vì thua mà ngã xuống... thì ta đâu xứng là đệ tử của sư phụ ta.”

Hắn giơ hai tay lên, linh lực tụ lại lần cuối.

– “Ngươi mạnh hơn ta thật. Nhưng ngươi không phải bất bại.”

ẦMMMMM!!!

Một ngọn lửa hình kiếm, mảnh như tơ, nhưng sáng chói như sao băng, từ lòng bàn tay hắn phóng ra.

Không ầm ĩ. Không rực rỡ.

Chỉ là... một nhát kiếm âm thầm xuyên qua tầng sương mù.

Mạc Thủy Sinh nghiêng người tránh – nhưng không hoàn toàn. Một đường xước nhỏ xuất hiện trên tay áo trắng, rách nhẹ như tơ bị kéo sợi.

Lần đầu tiên trong trận, hắn bị thương.

Cả khán đài... chết lặng.