Trên quảng trường Linh Kiếm, pháp đài chung kết đã được dựng lại từ linh thạch ngũ sắc, từng khối được luyện chế bằng trận pháp và kết tinh của ba đời trận sư, vững chãi đến mức có thể chịu được công kích liên tục của Trúc Cơ kỳ mà không sụp đổ.
Bầu trời hôm nay u ám, gió nhẹ như thì thầm, khiến không khí căng thẳng càng trở nên rõ rệt. Hàng ngàn đệ tử tụ tập xung quanh, chia thành từng cụm lớn nhỏ. Nhiều trưởng lão từ các đường phái cũng có mặt, thậm chí có vài vị khách từ ngoại tông đứng trên các tòa đài lơ lửng, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Giữa vô số ánh nhìn, hai thân ảnh bước lên đài. Không khí dường như đông cứng.
Thạch Sanh – thân khoác hắc y, mặt che một nửa, lam hỏa lặng lẽ vờn quanh cổ tay. Hắn điềm đạm nhưng không yếu đuối. Mỗi bước như đạp lên cơn gió trầm lắng, chẳng để lại tiếng động.
Mạc Thủy Sinh – bạch y phiêu dật, tóc đen buộc gọn, dáng người cao ráo. Ánh mắt lạnh lùng quét qua đám đông như băng hà quét xuống núi. Quanh người mơ hồ có thủy khí tụ động, từng đợt như sóng vỗ bờ đá, im lặng mà cuồng bạo.
Một tiếng chuông ngọc vang lên – trầm mà rõ, xuyên thấu cả sương mù.
– “Trận chung kết – bắt đầu!”
Khoảnh khắc âm thanh dứt, không khí vỡ tung.
ẦMMMM!!!
Không cần bất kỳ nghi thức thăm dò hay trao đổi ánh mắt, Mạc Thủy Sinh xuất thủ ngay tức thì. Một làn sóng nước từ dưới chân hắn cuộn trào, không cần niệm chú, không cần kết ấn – chỉ một cái phẩy tay, pháp thuật đã hình thành.
Thủy Mang Liên Trảm!
Ba đạo kiếm khí nước sắc như cưa thép, mang theo hàn khí sắc bén như băng phong, xé gió phóng về phía Thạch Sanh như ba con mãng xà xanh sẫm.
Vương Hùng lập tức phản ứng. Hai tay vung lên, lam hỏa bốc ra, lượn quanh người tạo thành một vòng hỏa hộ thân.
– “Liệt Dương Bạo Diễm – Tam Trùng Phản!”
ẦM!!!
Lửa và nước va chạm – theo lẽ thường, lửa sẽ bốc hơi nước, nhưng lần này không.
Ngọn lam hỏa tuy mạnh, nhưng vừa tiếp xúc đã bị dòng thủy khí lạnh băng đóng băng ngay giữa không trung, rồi vỡ tan như pha lê vụn.
Vương Hùng lùi ba bước, lòng rung động. Mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc.
– “Thủy khí tinh thuần đến mức này… không chỉ khắc hỏa, mà còn mang thuộc tính băng hàn cực đoan.”
Không đợi đối thủ ổn định, Mạc Thủy Sinh lại tung chiêu. Tay trái vừa chuyển động, đã có làn sóng bạc từ phía sau cuộn tới.
– “Thủy Ảnh Phân Thể – Vạn Mang Bạch Lãng!”
ẦMMMMM!!!
Một trăm lưỡi nước như kiếm xé trời, đồng loạt chém xuống. Cả không trung dường như biến thành đại dương bạo động. Pháp đài dưới chân rung lắc, từng viên linh thạch phát sáng để gia cố kết giới.
Vương Hùng xoay cổ tay trái, triệu hồi Hỏa Liên Tụ Tâm – một đóa sen lam hỏa, xoay tròn trước người như một chiếc khiên thiên nhiên.
Lưỡi nước đâm vào.
Cánh sen vỡ tan từng mảnh.
Hắn nghiến răng, lùi thêm hai bước nữa, sống lưng đẫm mồ hôi.
– “Hắn không để ta thở lấy một nhịp…”
Nhưng trái với vẻ ngoài bị động, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ – không phải phẫn nộ, mà là tán thưởng.
– “Tốc độ ra chiêu gần như không có khe hở... lại thao túng thủy khí theo ý niệm… quả là thiên tài thủy hệ hiếm thấy.”
Khán đài ồn ào, tiếng bàn tán rộ lên như sóng triều:
– “Thạch Sanh bị ép ngay từ đầu!”
– “Chênh lệch hệ quá rõ ràng! Hỏa gặp thủy, tất thua.”
– “Nếu hắn mà trụ được một canh giờ... ta nguyện ăn cháo suốt ba tháng!”
Trên pháp đài, Mạc Thủy Sinh vẫn điềm tĩnh như hồ nước mùa đông. Dáng đứng không đổi, nét mặt không biểu cảm. Không có thái độ khinh thường – mà là một tập trung gần như lạnh lẽo, dường như hắn xem đây là một trận chiến thật sự.
– “Ta từng gặp không ít hỏa tu... nhưng ngọn lam hỏa của ngươi... rất thú vị.”
Vương Hùng đứng thẳng, máu rỉ nơi mép môi, vẫn cười nhạt:
– “Cảm ơn. Nhưng thú vị thôi... không thắng được.”
– “Phải xem ngươi còn chịu nổi bao lâu đã.” – Mạc Thủy Sinh vung tay lần nữa.
Lần này, không chỉ có nước.
Một màn sương dày đặc, kèm theo tiếng sấm gầm từ xa. Thủy Lôi Vụ Ảnh!
ẦMMMMM!!!
Lôi quang giáng xuống trong làn sương mờ, sấm sét ẩn tàng như rắn độc ẩn mình trong dòng nước. Sức công phá gấp đôi.
– “Vừa là thủy, vừa là lôi... hắn luyện song linh căn?” – Vương Hùng biến sắc, hơi thở loạn nhịp.
Lôi điện xé tan kết giới hỏa. Thân thể hắn bị đánh bay, lăn lộn trên mặt pháp đài. Tay áo cháy xém, bả vai tê dại, lam hỏa tản mát như sắp tắt.
Một khắc đã trôi qua.
Và hắn – vẫn đang phòng thủ toàn bộ.
– “Trúc Cơ… quả nhiên khác biệt.”
Dù vậy, hắn vẫn đứng dậy.
Chậm rãi, không hấp tấp. Ánh mắt không oán, chỉ có chiến ý dần dâng lên như hỏa diễm bị nén chặt.
Một trận chiến không cân sức… nhưng chưa hẳn là vô vọng.