Sau ba ngày nghỉ ngắn ngủi, Ngũ Tinh Môn bước vào giai đoạn cao trào nhất của kỳ khảo thí: vòng chung kết. Đây là thời khắc mà mọi ánh mắt trong tông môn đều đổ dồn về pháp đài trung tâm – nơi sẽ phân định ngôi thứ, định đoạt tương lai và tư cách tiến vào Tàng Kiếm Các.
Và cũng chính lúc này, lần đầu tiên sau nhiều năm, toàn môn phái lại rúng động bởi một trận chiến chưa đánh đã biết trước kết quả – ít nhất là theo suy đoán của số đông.
Thạch Sanh – luyện khí tầng 11, hỏa hệ, lam hỏa tinh thuần, đệ tử chân truyền vô danh từ Đan Đường, không bối cảnh, không gia thế.
Mạc Thủy Sinh – trúc cơ sơ kỳ, thủy hệ, thiên tài từ gia tộc Bắc Hải, sinh ra đã ngậm thìa vàng, là đệ tử trọng điểm được Tứ Pháp Đường bồi dưỡng.
Một bên là đệ tử nghèo đến nổi tiếng, từ ngày nhập môn đến nay luôn im ắng, ẩn mình như cái bóng.
Một bên là con cháu dòng chính của thủy tộc, vào môn chưa đầy ba năm đã liên tục đứng đầu các kỳ khảo nghiệm, từng một chiêu đánh bại cả ba đối thủ luyện khí hậu kỳ.
Sự chênh lệch quá rõ ràng.
BẢNG CƯỢC do Tứ Pháp Đường lập ra được dựng ngay giữa quảng trường Linh Kiếm – nơi mọi người đều có thể đặt cược danh dự, hy vọng, và... cả túi linh thạch của mình. Cột đá lớn khắc tên hai người, phía dưới là các tỷ lệ cược liên tục được cập nhật bởi trận đồ khắc ngọc phù.
Tỷ lệ cụ thể như sau:
Mạc Thủy Sinh thắng (không giới hạn thời gian): 1 ăn 1.1
Thạch Sanh thắng: 1 ăn 1000
(“Đặt cho vui thôi, ai lại mộng mơ đến vậy...” – một nội môn đệ tử cười nhạt)
Ngoài ra, những người thích cược chi tiết còn có thêm lựa chọn:
Thạch Sanh thua sau 1 khắc (15 phút): 1 ăn 2
Thạch Sanh thua sau 2 khắc: 1 ăn 5
Thạch Sanh thua sau 3 khắc: 1 ăn 10
Thạch Sanh trụ được 1 canh giờ nhưng vẫn thua: 1 ăn 20
Những con số được khắc lên bảng sáng lên từng dòng, mỗi khi có người đặt cược thêm.
Tiếng bàn tán vang lên khắp nơi:
– “Không đặt Mạc Thủy Sinh thì còn đặt ai?”
– “Chỉ cần Thạch Sanh trụ được một canh giờ cũng đã là thần tích...”
– “Cái tỷ lệ 1 ăn 1000 kia giống trò cười hơn là cược thật.”
– “Cũng phải thôi, ai lại đem linh thạch ném qua cửa sổ.”
Nhưng trong bóng tối, một thân ảnh lặng lẽ xuất hiện tại điểm cược phía sau Tàng Thư Các – nơi ít ai để ý, và cũng là nơi dành cho những kẻ không muốn lộ mặt.
Một thanh niên áo xám, mặt nạ che nửa mặt, khí tức bình thường như bao đệ tử ngoại môn khác. Hắn đặt tay lên bàn gỗ cũ kỹ:
– “Ta cược cho Thạch Sanh... thắng.”
Người ghi sổ ngẩng đầu lên, nhíu mày:
– “Bao nhiêu?”
– “Một nghìn năm trăm linh thạch trung phẩm.”
Không gian như đông cứng lại trong ba nhịp thở.
Người ghi sổ ngỡ mình nghe nhầm, tay siết chặt bút:
– “Ngươi chắc không?”
– “Ghi sổ. Không cần lặp lại.”
Chữ viết được ghi nhanh, nét bút hơi run – không phải vì sợ, mà vì bất ngờ.
Khi người kia vừa hạ bút, thân ảnh đó đã quay lưng, lặng lẽ biến mất vào màn đêm như chưa từng tồn tại.
Không ai biết, kẻ vừa đặt cược là một phân thân mà Vương Hùng tạo ra bằng Thất Thập Nhị Biến, dùng Giả Hình Thuật để biến thành một đệ tử hoàn toàn khác biệt về hình dạng, khí tức và cả hành vi. Ngay cả linh lực tỏa ra cũng đã được biến đổi cẩn thận để không ai có thể truy ngược.
Phân thân rời đi, để lại sau lưng cả một canh bạc.
Còn tại động phủ, Thạch Sanh – hay chính là Vương Hùng – đang khoanh chân tĩnh tọa, hai mắt nhắm nghiền, lam hỏa vờn quanh tay áo như những con rồng nhỏ đang múa lượn.
Không khí trong động phủ yên tĩnh đến mức nghe được tiếng hô hấp chậm rãi.
Trong lòng hắn vang lên giọng nói quen thuộc – chính là tâm thức nội chiếu đang chất vấn:
– “Nếu không tin mình, thì tu tiên để làm gì?”
Ánh lửa lam trong tay khẽ bùng lên, rồi co lại thành một điểm nhỏ bằng hạt đậu, nhưng sức nóng bên trong lại dường như đủ thiêu cháy một quả núi.
Một khắc sau, ngọn lam hỏa lại bùng lên giữa lòng tay, rực rỡ mà lạnh lẽo, như ánh mắt của kẻ đang chuẩn bị cho một trận chiến không còn đường lui – trận chiến định đoạt vận mệnh, xé toang mọi phán xét và định kiến.