Chương 141: Bạo Đan Nhất Kích – Chiến Đài Định Cục

ẦM!!!

Pháp đài rúng động dữ dội, cột sáng kim lôi từ Lãnh Thiết giáng xuống như thiên phạt, mộc ảnh từ Tiêu Mộc Lam cũng không hề kém cạnh, như rễ cổ thụ nghìn năm trói cứng không gian.

Giữa làn khói và sát khí, thân ảnh áo đen của Thạch Sanh (Vương Hùng) khựng lại. Trên vai hắn, một vết máu loang rộng. Sắc mặt hắn tái đi, linh lực đã tiêu hao quá nửa.

– “Không ổn... nếu cứ tiếp tục giằng co, ta sẽ kiệt sức trước.”

Trong lòng hắn biết rõ – cho dù tu vi đạt đến Luyện Khí tầng 13, dù công pháp hệ hỏa mạnh đến đâu, thì một mình chống lại hai cao thủ liên thủ cũng là điều vô lý. Đặc biệt, hắn không thể sử dụng Thất Thập Nhị Biến trước mặt người khác – đó là cơ duyên tuyệt mật, không thể để lộ.

Hắn nghiến răng, tay phải run nhẹ vì đau, nhưng ánh mắt vẫn bừng bừng ý chí. Mồ hôi rịn ra trên trán, lập tức bốc hơi thành sương khói mờ mờ bao lấy thân thể đang cháy rực từ bên trong.

Đúng lúc hai luồng công kích một lần nữa lao tới, Vương Hùng đưa tay vào túi trữ vật, lấy ra một viên đan dược đỏ như hổ phách, phát ra khí tức hừng hực như ngọn lửa sống.

– “Hỏa Nguyên Bạo Đan... sư phụ, ta mượn sức ngài một khắc!”

Ực!

Viên đan tan vào cổ họng.

ẦMMMMM!!!

Linh lực hỏa hệ trong cơ thể hắn như bị thiêu cháy cùng lúc – mỗi kinh mạch, mỗi lỗ chân lông đều tuôn ra hơi nóng. Trong nháy mắt, cả người hắn phát sáng, như một hỏa tinh nhân từ địa tâm bốc lên. Không khí quanh hắn méo mó, nhiệt độ tăng vọt khiến đá dưới chân nứt ra từng vệt nhỏ.

Tiếng xôn xao trên khán đài dừng hẳn. Tất cả đều nín thở.

– “Khí tức này... Hỏa nguyên bạo đan…”

Vương Hùng không nói một lời. Hắn giơ tay, kết ấn cực nhanh.

– “Hỏa Dương Liệt Phá – Nhất Kích Trảm Tinh!

ẦM!!!

Một hỏa kiếm khổng lồ ngưng tụ trên không trung, dài hơn ba trượng, tỏa ánh sáng như mặt trời rơi xuống.

Thanh kiếm ấy mang theo sức nóng nung chảy đá, phá tan mộc khí, cắt nát lôi kim, đập thẳng vào trung tâm trận pháp đối phương.

Tiêu Mộc Lam biến sắc, vội điều khiển mộc ảnh chắn phía trước.

Lãnh Thiết gầm lên, dồn tàn lực tạo tấm khiên kim loại chắn ngang.

Nhưng...

ẦMMMMMMM!!!!!

Tất cả tan nát.

Mộc ảnh bị thiêu rụi thành tro.

Khiên kim rạn nứt rồi vỡ tan như giấy mục.

Hai thân ảnh – một nữ lục y, một nam trọng giáp – bay ngược ra xa như diều đứt dây, đập mạnh vào mép pháp đài rồi bất động.

Một khoảng lặng bao trùm.

Rồi cả quảng trường bùng nổ như núi lửa:

– “Thắng rồi!!”

– “Một chiêu... đánh bại cả hai!”

– “Đây là Thạch Sanh? Không lẽ là thiên tài bị ẩn giấu?”

Trên pháp đài, Vương Hùng thở dốc, toàn thân run rẩy. Lửa trong mắt đã nhạt, hơi thở hỗn loạn. Hỏa Nguyên Bạo Đan chỉ kéo dài được một khắc – và hắn đã dùng hết thời gian đó để dồn toàn lực vào một đòn tất sát.

Toàn thân hắn như sắp gục xuống, nhưng ý chí kiên định giữ hắn đứng vững.

Hắn khẽ lẩm bẩm:

– “Một chiêu đủ rồi... không cần để ai thấy thêm.”

Rồi hắn quay người bước ra khỏi vòng sáng. Bóng lưng vẫn vững như núi – không ai thấy, dưới lớp tay áo đang rỉ máu vì kinh mạch chấn động dữ dội.

Phía xa, giám khảo nheo mắt:

– “Thằng nhóc này... giấu nghề.”

Ở tầng cao hơn, một trưởng lão áo tím cười nhạt:

– “Tống Vô Trần đúng là cao tay, dạy được một đệ tử thế này.”

Dưới chân núi, từng nhóm đệ tử xôn xao.

Có người đã bắt đầu tra xét thân phận thật của “Thạch Sanh”.

Còn Vương Hùng – hắn chỉ lặng lẽ quay về động phủ.

Bên trong túi trữ vật, viên đan dược sư phụ từng trao – giờ chỉ còn lớp bụi mỏng.