Chương 140: Hỏa Diệm Loạn Vũ – Song Cường Liên Thủ

 Pháp đài đỏ rực cháy, hỏa khí còn vương vất trong không trung, quét qua làm mép áo những tu sĩ đứng xem cũng bốc khói. Dưới ánh nắng gay gắt, mồ hôi của những đệ tử quan chiến chưa khô ráo, thì trong trận pháp đã một lần nữa bùng phát biến động mới.

Lãnh Thiết lau máu trên mép, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn qua Tiêu Mộc Lam, truyền âm:

– "Tạm thời liên thủ cùng nhau. Tên này có thể ngụy trang tu vi. Một mình khó thắng."

Tiêu Mộc Lam chỉ hơi gật đầu nhẹ . Nàng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ với Lãnh Thiết nhưng đã âm thầm điều động linh mạch, chân nguyên trào dâng.

Thạch Sanh đứng giữa vòng cháy đỏ, y phục tung bay phấp phới, sát ý quanh thân như lưỡi kiếm chưa ra vỏ. Hắn đã nhận ra ý đồ hợp kích của hai người đối thủ, khóe miệng nhếch nhẹ:

– "Cuối cùng cũng nhận ra, một mình các ngươi... chẳng đủ."

ẦM!!!

Lãnh Thiết lần thứ hai bật tới, lần này không còn kiếm thế dàn trải, mà hội tụ thành một điểm:

– "Kim Lôi Phá – Nhất Tích Định Càn!"

Kiếm khí tụ như lôi đình, phát nổ ngay khoảnh khắc chạm vào vòng lửa. Cùng lúc đó, dưới chân Thạch Sanh, một vòng tròn mộc khí khổng lồ đã hiện ra từ lúc nào.

– "Cổ Mộc Linh Tỏa – Thiên Căn Bách Khóa!"

ẦM ẦM!!

Hàng trăm rễ cây như cọc đóng từ dưới pháp đài xuyên lên, khóa cứng chân Thạch Sanh. Lãnh Thiết nhân cơ hội đó vung kiếm bổ thẳng xuống.

– "Chết đi!"

Không né tránh, không tránh đòn. Thạch Sanh hít sâu một hơi, từ tâm mạch đan điền, hỏa linh khí bạo phát như hỏa long sống dậy.

– "Hỏa Diệm Loạn Vũ – Tam Trọng Liên Phá!"

ẦM! ẦM! ẦM!!

Một – lửa phóng lên trời, đánh tan mộc căn.

Hai – lửa từ tay trái xoáy ra, đập ngang kiếm khí Lãnh Thiết.

Ba – lửa từ tay phải hóa thành chưởng cự hỏa, đánh thẳng vào bụng đối thủ!

– "Khục!!"

Lãnh Thiết bị đánh văng, thân giáp nứt rạn, rơi xuống nền đá như bao cát. Máu tuôn khỏi miệng, ánh mắt dại đi.

Nhưng cũng chính lúc đó...

– "Ngươi sơ hở rồi!"

Giọng Tiêu Mộc Lam vang lên phía sau. Một phân thân của nàng không biết từ lúc nào đã vòng ra sau lưng Thạch Sanh, tay cầm Mộc Tâm Trảm – một loại đao mộc hình cánh hoa – chém thẳng vào vai hắn.

Phập!!!

Thạch Sanh trúng chiêu. Máu bắn ra.

Nhưng hắn không ngã. Trái lại, thân hình hắn như hóa thành hỏa ảnh, lóe lên rồi tan biến thành khói nóng.

– "Ảnh ảo?"

Tiêu Mộc Lam biến sắc. Ngay lúc đó, từ bên trái, một luồng hỏa quang xé gió ập tới.

– "Viêm Hỏa Hoàn Ảnh – Song Diễm Tập Kích!"

ẦM!!!

Hai luồng hỏa diễm từ hai hướng khác nhau cùng lúc va chạm vào vị trí nàng đang đứng. Tiêu Mộc Lam bị đánh văng, tóc rối tung, áo cháy xém, sắc mặt trắng bệch.

Khán đài nổ tung tiếng xôn xao.

– "Tên này... đến cùng là luyện khí tầng mấy?"

– "Không thể là tầng 10 hay 11 được... 

Trên đài, Thạch Sanh thở dốc, miệng rỉ máu. Tuy hắn thắng thế, nhưng linh lực tiêu hao cực độ. Trán hắn đã rịn mồ hôi.

Lãnh Thiết gượng ngồi dậy, ánh mắt tối lại:

– "Ngươi cũng không còn nhiều linh lực đúng không? Lần này... một mất một còn!"

Cả hai – Lãnh Thiết và Tiêu Mộc Lam – cùng lúc bạo phát linh lực cuối cùng.

Một người dùng Kim Cốt Thần Lôi – tự thương thân để tăng gấp ba lực công.

Một người dùng Dị Mộc Phân Hồn – cắt linh hồn ra ba phần, đổi lấy tốc độ xuất chiêu kinh hồn.

Thạch Sanh siết chặt nắm tay, ngọn lửa trong mắt chưa từng tắt.

– "Tốt! Đánh đến cùng!"

ẦMMMM!!!

Pháp đài rúng động.

Ba người cùng lúc lao vào nhau, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước, sát chiêu tung ra không ngừng.

Người xem nín thở.

Và trận chiến... bước vào hồi căng thẳng.