Chương 139: Hỏa Chi Liên Kích – Hỗn Chiến Mở Màn (1)

Sau ba ngày nghỉ ngắn ngủi, quảng trường Linh Kiếm tại trung tâm Ngũ Tinh Môn lại trở nên sôi sục.

Khác với những vòng trước, lần này không còn phân cặp riêng lẻ, mà là cuộc hỗn chiến tam nhân – nơi ba người sẽ cùng bước vào trận, không đồng minh, không liên thủ, kẻ cuối cùng trụ lại sẽ là người bước tiếp vào chung kết.

Trên pháp đài rộng hơn hai mươi trượng, linh trận đã được khởi động từ sáng sớm. Không khí dày đặc linh lực, từng đường linh văn khắc dưới nền đá đang phát sáng chập chờn như rồng uốn mình.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt của vầng dương, ba người bước lên đài.

Thạch Sanh – áo đen đơn giản, mặt che nửa dưới, lưng thẳng như thương, ánh mắt hừng hực như có hỏa diễm nhảy múa.

Lãnh Thiết – tu sĩ Kim hệ, thân vận trọng giáp màu bạc, kiếm lưng to như mộc bài, tu vi luyện khí tầng 12, nổi tiếng với pháp thuật Kim Bạo Phá Lân – một công pháp chấn động nội môn vì lực công phá như cuồng phong cuốn giáp.

Tiêu Mộc Lam – nữ tu Mộc hệ, thân nhẹ áo lục, mái tóc rối được cột bằng sợi dây hoa, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Nàng tu luyện công pháp Dị Mộc Phân Ảnh – có thể triệu hồi mộc ảnh để phân thân và cường hóa thực thể.

Ngay khi ba người đứng yên vị, Hạc Vân Tử đứng ngoài sảnh giơ tay:

“Hỗn chiến bắt đầu!”

ẦM!

Tiếng linh lực bùng nổ như pháo giáng, cả ba người đồng thời chuyển động.

Lãnh Thiết là người đầu tiên xuất chiêu. Hắn giẫm mạnh xuống đất, linh khí tụ vào lòng bàn tay, ánh kim bao quanh thân thể, cả người hóa thành một luồng ánh sáng bạc:

“Kim Lân Trảm Phá – Cửu Trùng Tật Kích!”

Tay phải hắn cầm trọng kiếm, xoay người tung ra chín kiếm liền mạch như một cơn lốc, cắt ngang cả pháp đài.

Một chiêu này nếu trúng trực tiếp, dù là cốt thép cũng nát.

Tiêu Mộc Lam hừ nhẹ, tay phải vung ra:

“Mộc Ảnh Dị Biến – Phân Ảnh Như Ảnh!”

Một thân ba ảnh! Ba Tiêu Mộc Lam xuất hiện đồng thời ở ba hướng khác nhau, mỗi người niệm chú khác nhau – tay trái kết ấn triệu hồi dây leo khổng lồ trồi lên từ đất, nhằm giữ chân hai người còn lại.

Thạch Sanh (Vương Hùng) không vội, vẫn đứng giữa trường, linh lực hỏa hệ xoáy quanh tay:

– “Một người dùng phân thân, một người cuồng công... tốt, để ta mở màn.”

“Liệt Dương Liên Hỏa – Thập Nhị Viêm Ảnh!”

Phừng!!

Mười hai cột lửa bắn ra từ mười hai hướng sau lưng hắn, tạo thành một vòng liên hỏa, mỗi cột như một con rồng nhỏ đang vươn mình gầm thét.

ẦM!

Một cột lửa đâm trúng một phân thân của Tiêu Mộc Lam, khiến mộc ảnh vỡ vụn thành cánh hoa xanh.

Một tia hỏa khác va chạm trực diện với kiếm khí của Lãnh Thiết, phát ra tiếng nổ như lôi minh chấn thiên, khiến đất đá tung lên từng mảnh.

– “Tiểu tử giỏi lắm!” – Lãnh Thiết lùi nửa bước, hét lớn. Toàn thân hắn lúc này như được phủ thêm một lớp giáp thứ hai từ linh kim.

– “Kim Bạo Hóa Giáp – Toái Linh Cự Kích!!”

Cả người hắn hóa thành lưỡi thương kim loại phóng thẳng về phía Thạch Sanh như sao băng giáng đất.

Tiêu Mộc Lam không bỏ lỡ thời cơ, hai tay kết ấn liên tục:

“Dị Mộc Thứ Thể – Cổ Thụ Trảm Hồn!”

Một cành cổ thụ to bằng cột đình mọc lên giữa pháp đài, từ rễ vươn ra hàng chục dây leo như xúc tu đánh thốc vào Vương Hùng từ phía sau.

– “Muốn vây ta?”

Vương Hùng gầm nhẹ, hai tay xoắn lửa xoay ngược:

“Liệt Dương Phản Phá – Viêm Bạo Bất Quy!”

ẦM!!!

Một cơn bão lửa xoáy bùng lên giữa đài, hóa thành vòng lửa đẩy lùi cả mộc khí lẫn kim khí. Dây leo cháy đen, phân thân bị đốt trụi, còn Lãnh Thiết thì bị đánh bật lui gần hai trượng, ngực ứ huyết.

Cả pháp đài lúc này cuồn cuộn như chiến trường.

Tiêu Mộc Lam trừng mắt nhìn Vương Hùng:

– “Tên này... không đơn giản.”

Lãnh Thiết phun máu, gầm lên:

– “Để ta xem... ngươi trụ nổi tới khi nào!”