Khói lửa vẫn còn lởn vởn trên không trung sau cú “Hỏa Bạo Bát Phương” của Vương Hùng. Mặt đất chằng chịt vết nứt, một phần sân đá xanh thậm chí đã cháy sạm đen, lộ rõ vết tích của trận quyết đấu giữa hai kẻ mạnh.
Hạng Kỳ vẫn đứng vững. Thổ khí dưới chân hắn cuồn cuộn như sóng ngầm, đôi tay cầm búa dù bị thương nhưng vẫn tỏa ra khí thế bất khuất. Hắn gầm lên:
– “Tiểu tử kia ! Ta không phục nếu ngươi thắng chỉ nhờ tiểu xảo!”
Vương Hùng quệt máu nơi khóe môi, ánh mắt lạnh lùng nhưng không cao ngạo. Hắn biết rõ – chiêu “Dẫn hỏa nhập kim” vừa rồi tuy làm rối loạn mạch linh khí trong vũ khí đối thủ, nhưng không đủ để hạ một song linh căn Thổ-Kim như Hạng Kỳ.
– “Thắng là thắng. Mưu là đạo của kẻ yếu vượt mạnh.” – Hắn nói khẽ, giọng không cao, nhưng dứt khoát.
Hạng Kỳ bước tới, từng bước đạp xuống đều khiến mặt đất chấn động nhẹ. Hắn hít sâu một hơi, cơ thể quanh thân bắt đầu tỏa ra kim quang nhàn nhạt.
– “Kim Thổ Hợp Quyết – Trận Sơn Diệt Địa!”
ẦM!
Một vòng xoáy đá vàng hiện lên dưới chân hắn, từng cột nhọn bằng khoáng kim từ đất mọc vút lên, chọc phá không gian xung quanh, tạo thành một mê trận đầy tử khí. Đây là một loại “trận chiến di động” – vừa phòng vừa công, cực kỳ khó phá nếu không có trận pháp đối ứng.
Khán đài xôn xao. Một vài trưởng lão đã bắt đầu ghi chú vào ngọc giản, ánh mắt nghiêm túc.
Vương Hùng lui lại ba bước. Hắn biết, nếu cứ đối đầu trực diện, hắn sẽ dần rơi vào thế yếu. Linh lực trong đan điền không phải vô hạn, còn Hạng Kỳ lại đang dùng một loại hợp trận tiết kiệm linh lực vô cùng hiệu quả.
“Phải dùng mưu.”
Hắn đưa mắt nhìn quanh mê trận. Một loạt cột kim thổ vây quanh, ánh sáng vàng tản ra thành từng lớp dao động. Mỗi lần hắn khẽ động, một mũi nhọn sẽ từ dưới đất trồi lên – phản ứng như có cảm ứng.
“Cảm ứng… không phải toàn trận. Mà là theo trọng tâm!”
Vương Hùng cắn răng, đột nhiên dùng pháp quyết “Hỏa Ảnh Phân Thân” tạo ra ba tàn ảnh, đồng loạt lao theo ba hướng.
Một cột đá phóng lên giữa ảnh trái và ảnh phải – tức là cảm ứng theo trọng tâm.
“Chính là lúc này!”
Hắn lập tức nhảy lên, tung một chiêu mạnh nhất hiện có:
– “Liệt Dương Cực Phá – Tỏa Nhật Thần Hỏa!”
Một quả cầu lửa lam bùng nổ ngay trên không, rơi thẳng xuống trung tâm trận.
ẦM!!!
Phía dưới, lớp kim thổ run lên, vòng xoáy đảo chiều. Mê trận của Hạng Kỳ mất trục khống chế – trận văn bị cháy xém, búa vàng trên tay Hạng Kỳ cũng nứt nhẹ ở chuôi.
– “Không thể nào!” – Hạng Kỳ hét lên, vừa định lui thì... đã trễ.
Vương Hùng đáp xuống bằng cú “Hỏa Phách Trảm”, dùng tay chém xuống không trung, lửa cuộn thành hình rìu đập ngang vai hắn.
ẦM!
Một tiếng vang trầm đục. Hạng Kỳ bị hất văng ra ngoài biên kết giới, toàn thân lăn ba vòng trước khi bất động.
Trận đấu kết thúc.
**
Bên ngoài, tiếng trưởng lão vang lên dõng dạc:
– “Vương Hùng thắng!”
Cả sân như nổ tung. Nhiều đệ tử kinh ngạc. Bọn họ nghĩ Hạng Kỳ – người mang song linh căn – chắc chắn sẽ vào tứ kết. Không ai nghĩ, một Vương Hùng không có danh tiếng lại có thể phá được hợp trận, thắng bằng mưu thay vì chỉ sức mạnh.
Trên khán đài, Tống Vô Trần khẽ nhếch môi, tay vuốt nhẹ chòm râu:
– “Tiểu tử này… biết lui, biết tiến, biết nhẫn nhịn mà không để yếu thế. Thắng không vinh quang, nhưng sạch sẽ.”
Ngay phía bên kia, sư mẫu hắn cũng âm thầm gật đầu, mắt vẫn không rời hình bóng áo đen giữa khói lửa.
**
Vương Hùng bước ra khỏi sân, hơi thở gấp gáp. Lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Nhưng trong mắt hắn không có kiêu ngạo – chỉ có tính toán và bình tĩnh.
– “Nếu đây là khảo thí bắt buộc... ta sẽ vượt qua, từng trận một.”
– “Bởi vì… hai viên Trúc Cơ Đan… không thể rơi vào tay người khác.”