Chương 137: Ngày Thứ Ba – Thổ Kim Song Căn – Đấu Trận Tựa Núi Lở

Ánh nắng ngày thứ ba của kỳ khảo thí đổ xuống sân đá xanh ngát, ánh sáng khúc xạ theo trận văn cổ khắc bên dưới khiến toàn trường như phủ một lớp hào quang nhè nhẹ. 

Khí tức trong sân dường như trầm hơn hẳn ba ngày hôm trước – bởi vì những kẻ yếu đã bị loại, chỉ còn lại những kẻ mạnh nhất đang rình rập lẫn nhau.

11 người chia làm 5 cặp đấu nhau, 1 người được bốc thăm vào vòng trong miễn 1 trận.

Trên bục đá cao, các trưởng lão tông môn ngồi xếp bằng, ánh mắt lạnh lùng quan sát mỗi trận đấu. Vòng này đã không còn là ngẫu nhiên hoặc may mắn – ai bước tiếp sẽ có tư cách chạm tay vào phần thưởng: Trúc Cơ Đan quý giá, tụ linh đan, linh thạch trung phẩm và một phần phù chú trận văn – vốn là kho báu cho bất kỳ đệ tử Luyện Khí kỳ nào.

Vương Hùng đứng nơi mép sân, đôi mắt nhắm nghiền lại, linh khí vận chuyển theo “Hỏa Tâm Quyết” một vòng rồi tụ về đan điền. Dù mới đột phá lên Luyện Khí tầng 13 cách đây chưa tới năm ngày, nhưng hắn không hề tỏ ra khinh địch.

Trận đấu thứ hai – đối thủ: Hạng Kỳ

Một tu sĩ cao lớn, thân khoác giáp trận, tay cầm búa vàng, bước lên sân với khí thế bừng bừng. Hạng Kỳ – mang song linh căn Thổ và Kim – được xem là một trong ba người mạnh nhất bảng phía tả.

Tiếng trưởng lão chủ khảo vang lên:

– Trận thứ mười bảy – bắt đầu!

Ngay từ giây đầu tiên, Hạng Kỳ đã dậm mạnh xuống đất:

– “Thổ Dũng Truy Tung – Phá Sơn Địa Đằng!”

ẦM!

Từ lòng đất trồi lên hai cây cột đá khổng lồ như trảo long, chực chờ vồ lấy Vương Hùng.

Vương Hùng đạp chân lùi, ngọn lam hỏa dâng lên quanh tay:

– “Liệt Dương Hộ Tâm – Bạo Liệt Liên Hỏa!”

Lửa xoáy như một rồng nhỏ, quét ngang qua hai trảo đá, khiến chúng nứt vỡ từng mảng. Nhưng trước khi hắn kịp thở, một tia sáng vàng lóe lên phía sau lưng!

– “Kim Ảnh Phá Không – Tật Trảm Tam Thức!”

Hạng Kỳ bật lên từ đất, hai búa tách ra như ánh chớp, bổ xuống liên hoàn. Cùng lúc, dưới chân hắn phát động một đạo trận văn đơn giản – trợ lực cho kim khí xuyên thẳng qua ngọn lửa phòng ngự.

“Thổ ổn, Kim sắc – chiêu này... nguy hiểm thật.” Vương Hùng nghĩ.

Hắn không lui mà nghênh chiến, lấy tĩnh chế động, hỏa khí dồn lại thành một khiên mỏng bọc quanh thân.

ẦM!!!

Một đòn nặng như núi giáng xuống, khiến mặt sân rung chuyển.

Cả khán đài ồ lên.

Vương Hùng bị đẩy lùi ba bước, cổ tay tê rần, miệng trào máu. Nhưng ánh mắt vẫn vững vàng.

Hắn cười nhẹ:

– “Tốt, mấy người trước còn chưa đánh được ta thế này...”

Phản công bắt đầu

– “Viêm Dương Phân Tâm – Nhị Trọng Liệt Hỏa!”

Ngọn lửa của hắn tách làm hai, một nhắm đầu, một nhắm chân đối thủ.

Hạng Kỳ dậm chân, dựng tường đá chắn trước mặt, nhưng không ngờ đòn hỏa lại là hư chiêu – mục tiêu thật là… búa!

– “Dẫn hỏa nhập kim – Phản Diệt!”

ẦM!

Ngọn lửa luồn theo chuôi búa, đánh thẳng vào linh khí vận hành trong binh khí, khiến tay Hạng Kỳ run lên, mất thăng bằng.

Vương Hùng chớp lấy thời cơ, gầm nhẹ:

– “Hỏa Bạo Bát Phương!”

Một vòng lửa nổ tung từ trung tâm, cuốn cả hai vào trong biển khói.

Nhưng Hạng Kỳ vẫn chưa chịu thua, thổ khí dưới chân xoáy lên thành cột, nâng hắn khỏi phạm vi bùng nổ.

– “Ngươi đánh không tệ. Nhưng muốn thắng ta... còn sớm!”

Vương Hùng nhíu mày.

Đúng là... khác với đối thủ hỏa hệ hôm trước, Hạng Kỳ biết cách phối hợp hai loại linh căn, từ công đến phòng đều vững như bàn thạch.

Trận này, muốn thắng... không thể chỉ dựa vào sức mạnh.

Hắn thu tay, thay vì tiếp tục tấn công, lại tĩnh tâm vận chuyển linh khí – bắt đầu chuẩn bị một pháp quyết phức tạp hơn.