Chương 136: Thổ Chiến Hỏa – Trí Đoạt Cục Diện

Sáng ngày thứ hai của cuộc khảo thí, ánh nắng chưa kịp xuyên qua tầng mây thì quảng trường ngoại môn đã náo nhiệt dị thường. Trên pháp đài lớn bằng đá huyền thiết, 21 và 1 người được miễn thi đấu vòng trước người còn lại được chia thành 11 cặp – mỗi bên đều chuẩn bị nghênh chiến. 

Vương Hùng – đang dùng danh xưng "Thạch Sanh" – được xướng tên đối đầu với một đệ tử tên Hạ Lương, tu vi luyện khí tầng 12, linh căn hệ thổ.

Khác với đối thủ ngày hôm qua – cùng là hỏa hệ nên dễ thi triển – hôm nay Vương Hùng gặp đúng tương khắc: Hỏa sinh Thổ, tức hỏa lực khi va chạm thổ linh sẽ bị thổ hấp thu, phần lớn chiêu thức sẽ bị hóa giải.

"Thạch Sanh đối chiến Hạ Lương – trận thứ tư, bắt đầu!"

Tiếng phất trần từ giám khảo vang lên như lệnh triệu hồn. Cả hai lập tức phi thân lên đài, đối mặt giữa khoảng cách mười trượng.

Hạ Lương cười khẽ, vẻ mặt tự tin:

– "Ngươi dùng hỏa hệ à? Đáng tiếc… ta chính là thổ linh căn thuần, hỏa gặp ta chẳng khác gì lửa gặp đất – bị vùi lấp."

Hắn vừa dứt lời, toàn bộ mặt đất dưới chân rung động nhẹ. Một lớp đá vuông trồi lên như vảy rồng, xếp tầng bao bọc quanh hắn.

– "Thổ Giáp Thuẫn – Thạch Bàn Quy!"

Chiêu hộ thể sơ giai thổ hệ nhưng vô cùng thực dụng – hóa linh khí thành lớp giáp tự động bao quanh. Vừa phòng thủ, vừa có thể phản kích.

Vương Hùng không đáp, ánh mắt vẫn trầm ổn như mặt nước.

– "Liệt Dương Công – Viêm Phách Chi Trảm!"

Hai tay hắn xoay tròn, hỏa khí ngưng tụ thành một thanh đao dài, ánh đỏ như mặt trời đầu đông, chém thẳng xuống.

ẦM!!!

Tiếng nổ vang lên, ánh lửa cuộn xoáy như rồng lửa gầm thét. Nhưng đòn công kích ấy chỉ để lại một đường cháy sém trên giáp thổ của đối phương – không đủ phá giáp, càng không gây thương tích.

Khán giả ồ lên:

– "Là thổ hệ khắc chế rồi."

– "Thạch Sanh này hình như tu vi còn thấp hơn cả Hạ Lương, chỉ là tầng 11 thôi sao?"

Trên đài, Vương Hùng vẫn chưa biến sắc.

Hạ Lương thấy vậy, tự tin tiến lên:

– "Dựa vào một ít kỹ xảo mà dám bước lên đây?"

– "Cho ngươi nếm thử… Thổ Tung Liên Kích!"

ẦM!! ẦM!! ẦM!!

Ba trụ đá từ dưới đất trồi lên, liên tục ép tới phía Vương Hùng như một thế trận chặn kín bốn phương tám hướng.

Vương Hùng không lui.

– "Hỏa Linh Liệt Ảnh – Song Bạo Trảm!"

Hắn tụ hai tay đan thành dấu quyết, tạo ra hai luồng hỏa long chéo nhau phóng ra, vừa đốt vừa đẩy lùi sóng đá. Nhưng hỏa khí vừa tung ra liền bị thổ khí hấp thu quá nửa, hiệu quả không như mong đợi.

Sát chiêu bất thành, thân pháp lại lộ rõ dấu vết.

Hạ Lương cười lớn, vận linh lực lên tay, tóm lấy một tảng đá nặng như chuông đồng, ném thẳng về phía Vương Hùng:

– "Kết thúc tại đây!"

Vương Hùng nheo mắt, gầm nhẹ:

– "Vậy để ngươi biết… trí tuệ mới là vũ khí mạnh nhất."

Ngay lúc tảng đá sắp đập xuống, hắn rút từ tay áo ra một đạo phù chú màu bạc, bóp nát!

– "Sương Ảnh Phù – Tỏa Mị Linh!"

ẦM!

Một làn sương trắng xóa lan ra từ giữa sân. Trong tích tắc, toàn bộ pháp đài bị bao phủ bởi mù trắng, ngay cả linh thức của những tu sĩ luyện khí tầng 12 cũng bị ảnh hưởng.

– "Muốn trốn?"

Hạ Lương cười khẩy, linh thức quét ra như vũ bão. Nhưng không thấy đối phương.

Ngay lúc hắn xoay người, một bàn tay lạnh như băng áp vào lưng hắn.

– "Thay vị trí."

ẦM!!!

Một tiếng trầm vang dội – Vương Hùng đã xuất hiện sau lưng đối thủ, đá mạnh một cước vào lưng Hạ Lương, đánh hắn bay khỏi rìa sân!

Hạ Lương loạng choạng đứng dậy, không hiểu gì cả.

Hắn rõ ràng cảm nhận được khí tức đối phương đang ở bên trái… sao lại từ sau lưng đánh tới?

Giám khảo Hạc Vân Tử khẽ cười, phất tay:

– "Thạch Sanh thắng trận. Vào vòng tiếp theo."

**

Trên khán đài, vài trưởng lão gật đầu hài lòng. Có người hỏi nhỏ:

– "Tên tiểu tử này dùng chiêu gì vậy?"

Hạc Vân Tử cười nhẹ:

– "Thủy phân thân. Dùng hàn khí tạo ra một phân thân ngắn hạn, che giấu linh tức. Sau đó bản thể dùng lam hỏa ẩn khí, luồn từ phía sau đánh vào điểm mù của đối thủ."

Một trưởng lão cảm thán:

– "Đấu trí, hơn đấu lực. Rất tốt."

**

Sau khi rời đài, Vương Hùng đi ngang qua một nhóm đệ tử đang thì thầm.

– "Tên này... đáng sợ thật."

– "Chẳng qua chỉ là tầng 11 mà có thể thắng thổ hệ tầng 12, còn che giấu tu vi. Có khi… sau lưng có người đỡ đầu?"

Vương Hùng không quay đầu, chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt.

– "Cứ nói đi. Chỉ cần ta thắng là đủ."