Chương 135: Viêm Ảnh Giao Phong – Chiến Đầu Tiên Của “Thạch Sanh”

Sáng sớm, sương mù còn chưa tan hết, bầu trời Ngũ Tinh Môn đã vang lên tiếng chuông đồng ngân dài tám tiếng – báo hiệu cho ngày diễn ra cuộc tỷ thí giữa các tân đệ tử nội môn chính thức bắt đầu.

Quảng trường Vân Ngọc rộng gần ba trăm trượng, được xây dựng từ ngọc thạch thiên nhiên, trải dài như một tấm kính trắng trong phản chiếu ánh dương buổi sớm. Xung quanh là những hàng tùng cổ, gió thổi rì rào qua từng tán lá, như cũng hồi hộp thay cho đám đệ tử vừa gia nhập tông môn.

Trên bầu trời, từng vòng linh khí được trận văn khắc họa tinh tế bảo hộ, ngăn lực công phá quá độ lan ra ngoài. Các trưởng lão và chấp sự lần lượt ngồi lên các bục cao quanh quảng trường, trong đó có cả Tống Vô Trần và vài vị trưởng tọa của nội viện.

Lần khảo hạch này có tất cả 43 người tham gia – đều là những người vừa vượt qua giai đoạn Luyện Khí sơ kỳ tầng 6, hoặc thể hiện được tư chất đặc biệt trong kỳ tuyển nội môn vừa rồi.

Một viên ngọc thạch bốc thăm được truyền ra giữa sân, sau hồi xoay tròn phát sáng, một người được gọi tên: “Đệ tử số 19 – Mạc Dương – vào thẳng vòng trong!”

Sàn đấu sau đó nhanh chóng chia 42 người còn lại thành 21 cặp, thi đấu loại trực tiếp.

Khán giả xung quanh chen chúc trên các khán đài tạm dựng, háo hức theo dõi.

Tại khu vực giữa sân số 3 – hai người trẻ tuổi đứng đối diện nhau, ánh mắt không hề né tránh.

Bên trái là một đệ tử áo đỏ, thân hình cao lớn, trên tay bao phủ linh khí hỏa hệ rực cháy, tên gọi Khâu Vĩ – đệ tử mang đơn linh căn hỏa hệ, đã đạt luyện khí tầng 11, sở trường công pháp “Viêm Ảnh Liệt Bạo” – thuộc dạng công kích tầm xa mạnh mẽ.

Bên phải – là một người áo xám đơn giản, thần thái lạnh nhạt, chính là Vương Hùng đang dùng thân phận giả danh là "Thạch Sanh".

Tống Vô Trần ngồi trên đài cao liếc mắt nhìn, mày không biến sắc, chỉ nhấp một ngụm trà rồi thầm nghĩ:

– "Không cần quá mạnh chỉ cần không thua trận đầu.

Lâm Mộc Tử quát lớn:

– “Vòng loại thứ nhất – Khâu Vĩ vs Thạch Sanh! Bắt đầu!”

ẦM!!

Hai bên gần như ra tay cùng lúc!

– “Viêm Ảnh Liệt Xà Bạo!” – Khâu Vĩ gầm lên, song chưởng vung về phía trước.

Hai con rắn lửa uốn lượn lao ra như tên bắn, khí nóng lan rộng ba trượng, mặt đất bị đốt nứt từng khe nhỏ.

– “Viêm Ảnh Liệt Xà Bạo!” – Thạch Sanh cũng quát lên, giống hệt câu chú kia, nhưng động tác lại chậm rãi, tay chỉ giơ một lần, ngọn lửa từ miệng phun ra như một luồng pháo hỏa long cuộn dài, màu lam nhạt nhưng tinh thuần hơn hẳn.

Khán đài xôn xao.

– “Hai người dùng cùng một chiêu?!”

– “Sao Thạch Sanh lại dùng giống y chang tên Khâu Vĩ?”

– “Nhưng mà… lửa của hắn… không phải lửa thường, là Lam Hỏa!”

ẦM!!!

Hai luồng Viêm Ảnh va chạm giữa sân, nhưng chỉ trong nháy mắt – hỏa xà của Khâu Vĩ bị lam hỏa của Thạch Sanh đốt cháy sạch sẽ, tan như cỏ khô gặp gió lốc!

Cả quảng trường tràn ngập ánh lửa lam, hừng hực nhưng không bạo liệt, lại khiến người ta cảm thấy khó thở như bị đè ép từ tâm hỏa bản nguyên.

Khâu Vĩ biến sắc, chưa kịp phản ứng thì Thạch Sanh đã tiến tới trước mặt, giơ tay phải, đánh thẳng vào bụng hắn một chưởng!

Không lửa, không khí thế – chỉ là một cú đánh đơn thuần – nhưng mang theo lực chân nguyên nén lại từ tầng luyện khí 11! 

( hắn vẫn che dấu tu vi vì không muốn mọi người cảm thấy hắn lên quá nhanh. Thật ra lúc nhập môn hắn che dấu ở tầng 9 bây giờ thể hiện tầng 11 vẫn là nhanh so với bình thường rồi)

Phụt!

Khâu Vĩ phun máu, thân thể lăn ba vòng ra sau, mặt tái mét.

Hạc Vân Tử phất tay:

– “Thạch Sanh thắng!”

Tiếng hô vang dội từ khán đài.

– “Thắng trong ba chiêu!”

– “Khâu Vĩ không hề yếu, thế mà…”

– “Tên Thạch Sanh kia… đến từ đâu thế nhỉ?”

Trên đài cao, Tống Vô Trần thản nhiên nhấp trà, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.

– Tiểu tử không tệ, ta còn tưởng hắn không vượt qua trận đầu.

Thạch Sanh bước xuống đài, ánh mắt lạnh lùng, không hề vênh váo, không cả ngoảnh lại.

Bóng lưng hắn khuất dần sau ánh sáng linh trận – khiến người ta không khỏi tự hỏi: rốt cuộc, hắn là ai?