Chỉ vài ngày sau khi Vương Hùng bế quan đột phá thành công lên Luyện Khí tầng 13, một tin tức chấn động đã lan ra khắp toàn bộ Ngũ Tinh Môn như ngọn lửa bén cỏ khô — kỳ khảo thí thường niên của các đệ tử nội môn mới nhập môn chính thức được công bố.
Ngũ Tinh Môn rộng lớn, mỗi năm có không dưới trăm đệ tử từ các khu vực ngoại môn được tuyển chọn, nhưng không phải ai cũng có thể trụ lại nội môn lâu dài. Và kỳ khảo thí “Đấu Luận Tân Nội Môn” chính là thước đo đầu tiên – cũng là nghiêm khắc nhất – để đánh giá thực lực chân thật của những người mới.
Nơi tổ chức khảo thí là Thiên Vân Đài – một pháp đài cổ khắc lôi văn thiên khí, nơi linh khí tụ tập dày đặc nhưng đồng thời cũng lộ rõ tất cả điểm yếu của kẻ không đủ lực chiến.
Theo quy tắc được ghi rõ trong lệnh bài tông môn và bảng thông báo khắc trận văn tại mỗi quảng trường, khảo thí sẽ diễn ra theo hình thức đấu loại trực tiếp – một đối một, thắng tiến – bại lùi, không có cơ hội sửa sai.
Và khủng khiếp hơn cả – ai không vượt qua vòng đầu... sẽ bị đánh tụt tư cách nội môn, trở về làm hậu bối phục tu. Điều đó đồng nghĩa với việc mất quyền tiếp cận linh dược, bí pháp, động phủ và thậm chí là bị cắt linh thạch trợ cấp trong vòng ba tháng. Một hình phạt khiến bất kỳ đệ tử nào cũng phải chột dạ.
Vương Hùng được Tống Vô Trần đích thân triệu kiến tại sân sau của Đan Đường. Dưới gốc Bách Linh Cổ Thụ cao mười trượng, Tống trưởng tọa nghiêm giọng trao cho hắn một tấm trận phù khắc thông tin khảo thí.
– “Lần này ngươi không trốn được. Cho dù là đệ tử chân truyền... cũng phải đi theo quy tắc tông môn.”
Nói đoạn, ông rút từ tay áo ra một viên đan dược hình giọt nước, ánh hồng nhạt lan tỏa từng đợt sóng hỏa khí nhè nhẹ.
– “Đây là Hỏa Nguyên Bạo Đan. Uống vào, công pháp hệ hỏa sẽ tăng cường gấp đôi trong một khắc. Nhưng không nên dùng tùy tiện. Trừ phi... ngươi gặp kẻ đáng để dốc toàn lực.”
- Ngươi là đan sư không cần liều mạng, chỉ cần không thua trận đầu tiên ta sẽ có cách giữ ngươi lại
Vương Hùng cúi đầu nhận lấy, thu vào túi trữ vật. Hắn biết, đây không chỉ là khảo nghiệm cá nhân – mà còn là danh dự của Tống Vô Trần, của Đan Đường.
Trên bảng ngọc thông cáo, phần thưởng cho người đứng đầu được viết rõ ràng:
• 2 viên Trúc Cơ Đan – đan dược hiếm có, trợ lực đột phá cảnh giới Luyện Khí lên Trúc Cơ.
• 10 viên Tụ Linh Đan thượng phẩm – hỗ trợ luyện công tốc độ cao.
• 10 phù chú chiến đấu sơ cấp – được khắc từ ngọc phù, dùng một lần.
• 50 viên linh thạch trung phẩm – tài nguyên tu luyện khổng lồ, đủ để chống đỡ luyện công suốt 2–3 tháng.
Không cần nói, phần thưởng ấy khiến ai nấy đều đỏ mắt.
Khu luyện công, quảng trường tụ khí, thậm chí cả khu vực tàng thư – nơi đâu cũng vang vọng tiếng bàn tán:
– “Hai viên Trúc Cơ Đan... trời ạ! Cả năm vừa rồi, chỉ có người của Trưởng Lão Đường mới có thể luyện được một 10 viên!”
– “Nghe nói, phần lớn Tụ Linh Đan được luyện ra lần này là do một người...”
– “Chẳng phải là Thạch Sanh sao? Cái tên đệ tử chân truyền mới nổi lên của Tống trưởng tọa ấy!”
– “Nhưng hắn là đan sư mà. Lỡ gặp cao thủ hệ kiếm thì sao đấu nổi?”
– “Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi. Nghe đâu lần trước hắn từng dùng hỏa long đánh bại thủy long của sư huynh ghi danh.
Giữa bao lời bàn ra tán vào, Vương Hùng vẫn giữ yên lặng. Không biện minh, cũng chẳng khoe khoang.
Trong lòng hắn, không phải vì danh, không phải vì mặt mũi – mà là vì hai viên Trúc Cơ Đan kia.
Thứ dược vật quan trọng đến mức ngay cả Tống Vô Trần cũng chỉ có thể cung cấp một viên cho các cuộc thi, chưa từng truyền phương luyện cho hắn – vì luyện Trúc Cơ Đan yêu cầu tu sĩ ít nhất phải Trúc Cơ sơ kỳ, mới có đủ nội lực để "dẫn khí nhập đan".
Hắn thì thầm trong động phủ, đôi mắt ánh lên lửa:
– “Trên đời này, nếu không thể đợi ai ban cho... thì tự mình đoạt lấy.”
Hắn đóng cửa phủ, bày kết giới trầm tĩnh. Linh lực trong cơ thể đang dao động vững chắc sau khi dùng hết 20 viên Tụ Linh Đan tự luyện. Tầng thứ 13 của cảnh giới Luyện Khí đã vững vàng như đá.
Trên đỉnh Thiên Vân Đài, mây trắng cuộn tròn.
Dưới chân núi, từng nhóm đệ tử nội môn bắt đầu tụ họp.
Giữa những đám đông sục sôi ấy, một thân ảnh áo đen lặng lẽ bước tới.
Hắn không nổi bật... nhưng khi hắn bước lên pháp đài, từng ánh nhìn đều như bị hút vào.
Không ai biết – Vương Hùng lần này, không chỉ đến để “vượt vòng đầu”.
Mà là... lên ngôi đầu bảng.