Sau khi khép lại giao kèo bí mật với Huyền Vân Các, Vương Hùng trở về Ngũ Tinh Môn thì ngay lập tức nhận được lệnh từ Tống Vô Trần – luyện chế một trăm viên Tụ Linh Đan phục vụ cho kỳ kiểm tra nội môn sắp tới.
Tụ Linh Đan là loại đan dược phổ biến nhất trong tu sĩ cấp thấp, dùng để gia tăng tốc độ hấp thụ linh khí trong khi tu luyện. Tuy không quý như đan dược cấp cao, nhưng yêu cầu về khống hỏa, dẫn linh và ngưng đan đều rất nghiêm khắc. Một mẻ thất bại không chỉ thiệt hại tài liệu mà còn gây nhiễu loạn hỏa mạch.
Tống Vô Trần cẩn thận giao xuống 13 phần vật liệu, mỗi phần luyện được 10 viên – tổng cộng lý thuyết là 130 viên, nhưng thường hao hụt 2–3 phần, nên mốc 100 viên hoàn thành đã là đạt yêu cầu.
Vương Hùng nhận lệnh, chỉ khẽ gật đầu.
Trong lòng hắn nghĩ thầm:
“Tụ Linh Đan ta từng luyện qua vài lần để thử tay nghề, nay luyện lại chẳng khác gì ôn bài cũ.”
Suốt ba ngày, hắn bế quan trong phòng luyện riêng, ba lần ngừng thở – bốn lần ổn định linh khí, một lô lại một lô đan xuất ra như dòng nước chảy đều.
Cuối cùng, chỉ hao hụt đúng một phần, 12 phần còn lại thu được 120 viên – trong đó chia đều ra:
40 viên thượng phẩm
60 viên trung phẩm
20 viên hạ phẩm
Hắn cẩn thận lựa ra 100 viên tốt nhất, phân phối theo tỉ lệ 3-5-2 rồi dâng lên sư môn. Phần còn lại – 20 viên, hắn lặng lẽ giữ lại trong túi trữ vật.
Khi Tống Vô Trần kiểm tra xong đan dược, ánh mắt lão lộ ra tia ngạc nhiên hiếm thấy:
– “Độ thuần linh của thượng phẩm vượt 9 phần, màu sắc ánh lam dịu nhẹ. Trung phẩm cũng đều đặn, viên viên đầy khí tức. Không ngờ lần đầu luyện cho tông môn... ngươi lại làm tốt thế này.”
Vương Hùng cúi đầu đáp lễ:
– “Đệ tử chỉ tận lực làm hết trách nhiệm.”
Tống Vô Trần vuốt râu, cười nhẹ:
– “Tốt. Tụ Linh Đan vốn chỉ là bài kiểm tra độ ổn định trong chế luyện. Ngươi vượt xa mong đợi rồi.”
Ngay sau đó, Vương Hùng bẩm báo:
– “Sư tôn, đệ tử muốn bế quan ba ngày để điều tức. Luyện đan tiêu hao nguyên khí khá nhiều.”
– “Chuẩn. Đi đi.”
**
Vương Hùng quay về động phủ riêng, nơi hắn đã bố trí sẵn một trận pháp tĩnh khí cấp thấp, đủ để cách âm và che linh khí trong phạm vi nhỏ.
Hắn bày trận, rắc Tử Mộc Trầm Hương quanh lò đan, rồi đóng cửa tĩnh tu.
Từ trong túi, hắn lấy ra 20 viên Tụ Linh Đan còn giữ lại – phân thành ba đợt:
6 viên đầu để ổn định nguyên khí, khai thông huyệt mạch.
10 viên tiếp theo dùng khi vận hành “Thổ Tức Quy Nguyên Kinh” – công pháp chính để xung phá luyện khí tầng 12.
4 viên cuối cùng để ổn định tâm hồn, duy trì linh thức không tán loạn khi linh lực đột nhiên tăng vọt.
Toàn bộ quá trình kéo dài suốt một ngày một đêm.
Trong cơ thể hắn, 12 luồng khí hải lần lượt bị chấn vỡ rồi tái tạo. Từng tia linh khí như hóa thành gió cuộn mây xoáy, dồn về đan điền.
Mỗi hơi thở nặng như đá tảng, mỗi lần tụ khí như bị rút tủy – nhưng Vương Hùng vẫn nhắm mắt thiền định, mồ hôi ướt cả lưng áo.
Đến canh ba ngày thứ ba, hắn đột nhiên mở mắt. Một tiếng “ầm!” nhỏ vang lên trong đan điền – như có gì đó vỡ ra, rồi lại tụ lại thành một dòng suối linh quang chảy ngược về tâm hải.
Hắn hít sâu một hơi, nắm tay lại.
“Luyện khí tầng mười ba – cuối cùng cũng bước lên tầng cao nhất.”
Ánh mắt Vương Hùng sáng như sao, thân thể nhẹ bẫng như lông vũ.
Không ai biết, từ trong bóng tối của Ngũ Tinh Môn, một kẻ vô danh – đã bắt đầu tích lũy lực lượng cho tương lai huy hoàng phía trước.