Chương 132: Giao Kèo Âm Thầm – Kẻ Buôn Đan Lặng Lẽ Lên Sàn

Sau buổi đấu giá thành công rực rỡ, Vương Hùng trở lại hậu sảnh của Huyền Vân Các. Nơi đây không hoa lệ như đại sảnh bên ngoài, nhưng tĩnh mịch và kín đáo, được dựng riêng để đón tiếp những khách hàng "không muốn lộ mặt".

Chu Dĩnh – chủ quản đấu giá phường – tự mình pha trà, rót ra một chén ngọc, đẩy về phía hắn:

– “Tiên hữu... hôm nay quả khiến Huyền Vân Các nở mày nở mặt.”

Vương Hùng không đáp, chỉ nhẹ gật đầu. Từ đầu đến cuối, hắn luôn giữ thần sắc lạnh nhạt, không vui cũng chẳng tự mãn.

Chu Dĩnh rút từ túi trữ vật ra một hộp gỗ tử đàn, đặt lên bàn.

– “Trong đây là 20 phần Tinh Trần Phấn và Tử Lộ Chi Tủy mà tiên hữu yêu cầu. Xem như... quà tặng từ Huyền Vân Các cho một hợp tác hữu nghị lâu dài.”

Vương Hùng hơi nhướng mày, ánh mắt lóe lên tia trầm ngâm.

– “Ngươi muốn gì?”

Chu Dĩnh không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:

– “Tiên hữu là đan sư phải không? Loại Tuyết Linh Định Dung Đan ấy... ta chưa từng thấy ai trong Trấn Vân Thủy có thể luyện được.”

– “Nếu được, xin hỏi... tiên hữu có thể cung cấp cho Huyền Vân Các một lượng nhỏ, độc quyền không. Nhưng phải là nguồn ổn định. Mỗi tháng, có thể chăng?”

Vương Hùng ngẫm nghĩ chốc lát rồi khẽ gật.

– “Ta có thể cung cấp. Nhưng chỉ hai mẻ mỗi tháng. Mỗi mẻ gồm khoảng: 1–2 viên thượng phẩm, 3–4 viên trung phẩm, 5–6 viên hạ phẩm.”

Chu Dĩnh sáng rực cả mắt, nhưng Vương Hùng nâng tay cản:

– “Tuy nhiên, có ba điều kiện.”

– “Xin mời tiên hữu nói.”

– “Thứ nhất, không được bán tại Trấn Vân Thủy – nơi quá gần sư môn của ta, dễ bị sư môn phát hiện.”

– “Thứ hai, tuyệt đối không được công bố danh tính người luyện đan, kể cả với quản sự cấp trên của các ngươi.”

– “Thứ ba, mỗi viên đưa ra đấu giá phải phân phẩm rõ ràng, không được gộp chung, không được để thượng phẩm mất giá. Kẻ nào dùng mà thấy không như lời... thì sau này sẽ không có đan thứ hai.”

Chu Dĩnh trầm ngâm chốc lát rồi cúi người thật sâu:

– “Ba điều kiện ấy... chúng ta chấp nhận. Ta thay mặt Huyền Vân Các lập khế ước bí mật với tiên hữu.”

Vương Hùng lúc này mới thu lấy hộp dược liệu:

– “Ta coi số này như đặt cọc cho tháng đầu tiên. Hai mẻ đan sẽ hoàn tất trong vòng nửa tháng. Còn lại, tùy tình hình tu luyện, có thể sớm hoặc muộn.”

Hắn thầm nghĩ:

"Thật ra ta có thể luyện mỗi mẻ toàn thượng phẩm. Nhưng thượng phẩm mà đầy chợ, thì còn gì là quý giá nữa?"

"Trung phẩm và hạ phẩm nguyên liệu rẻ hơn, luyện nhanh hơn, phù hợp với đại chúng. Mà như vậy, giá thượng phẩm sẽ tự nhiên tăng cao, trở thành hàng hiếm – là đòn tâm lý đơn giản nhất trong buôn bán."

"Chưa kể, ta không chỉ luyện mỗi định dung đan. Còn có Tụ Linh Đan, Ngưng Huyết Đan, cả Trúc Cơ Đan nữa. Cứ vắt hết sức vào định dung thì tu đạo để làm gì?"

Chu Dĩnh mừng thầm vì độc quyền sản phẩm sẽ là mối hời lớn, nữ nhân ai lại không muốn trẻ mãi không già.

Nàng nhìn Vương Hùng, trong mắt không chỉ là sự kính nể, mà còn mang một tia cẩn trọng. Bởi kẻ đứng trước nàng tuy trẻ tuổi, nhưng khí độ trầm ổn, ánh mắt lạnh băng, rõ ràng không phải hạng dễ khống chế. Nếu bất cẩn vi phạm khế ước, e rằng Huyền Vân Các sẽ mất một bạn hàng tiềm năng

**

Khi hai bên hoàn tất khế ước – một bản khế ước viết bằng tâm hỏa minh thệ, được lưu giữ trong trận văn của Huyền Vân Các – Vương Hùng âm thầm rời đi, không ai hay biết.

Trên đường quay lại Ngũ Tinh Môn, hắn nhìn bao thuốc cất trong tay áo, khóe miệng nhếch lên:

– “Chuyện buôn đan... chính thức bắt đầu rồi.”