Hai năm trôi qua kể từ ngày Vương Hùng chính thức trở thành đệ tử chân truyền của Đan Đường, dưới danh xưng Thạch Sanh. Trong mắt nhiều người, hắn chỉ là một tân binh may mắn lọt vào mắt xanh của Tống trưởng tọa, được ưu ái vài viên đan dược và truyền vài bí pháp luyện đan sơ cấp.
Nhưng không ai biết, trong tĩnh thất phía sau Bách Linh Cổ Thụ, từng ngày trôi qua là từng lần Vương Hùng đặt cược tất cả vào mỗi lần luyện đan.
Khác với những người học trò khác, hắn không chỉ học bằng tai và mắt – mà còn bằng trái tim và ký ức.
Bởi hắn không chỉ là Vương Hùng của hiện tại. Mà còn là người đã từng sống qua một kiếp, từng chứng kiến pháp khí của Pháp Khôi luyện thành, từng cảm ngộ sự tương sinh tương khắc giữa hỏa và kim khi nấu luyện binh khí. Sự hiểu biết ấy không tan biến theo kiếp trước – mà hóa thành bản năng khống hỏa, ngấm vào máu, thấm vào xương tủy.
Tống Vô Trần ban đầu chỉ dạy hắn tận tình nhưng cũng không kỳ vọng nhiều vì dù sao hắn cũng chỉ là kẻ nhập môn. Nhưng chỉ sau mấy tháng, lão phải trợn mắt nhìn thấy một điều chưa từng xảy ra trong hơn bốn mươi năm hành đạo – đệ tử của mình không chỉ nắm được quy tắc cơ bản điều phối linh hỏa, mà còn có thể tùy cơ ứng biến, điều chỉnh nhiệt độ từng đợt theo đúng độ hòa tan của từng loại linh thảo.
“Linh đan không có công thức bất biến, chỉ có người luyện biến hóa tùy cơ,” Vương Hùng từng nói như thế.
Dần dà, hắn không chỉ học mà còn dạy lại cho chính sư phụ hắn những phát hiện mới: cách để linh khí ngũ hành trong vật liệu phụ trợ không bị bài xích, mà hòa nhập vào linh khí chủ đạo, giúp đan dược thành phẩm không chỉ ổn định mà còn “đúng chất” hơn.
Tống Vô Trần mang song linh căn Hỏa – Thổ, thành tựu của ông đạt đến luyện ra thượng phẩm tụ linh đan đã là cực hạn. Nhưng Vương Hùng lại không bị giới hạn như thế.
Nhờ từng được Pháp Khôi truyền cho bí pháp luyện kim – phương pháp tập trung tinh thần khống kim linh lực hòa tan trong hỏa diễm, hắn có thể trong lúc luyện đan điều tiết hỏa kim tương sinh, khiến hỏa không đốt sạch mà chỉ nung vừa đủ, kim không cứng nhắc mà lại linh động hòa vào thể đan.
Chính nhờ đó, Tụ Linh Đan hắn luyện ra có thể tùy theo vật liệu mà gia tăng ngũ hành khí: đan dược pha chút thủy linh thạch thì khi hấp thu linh khí thủy hệ sẽ nhanh hơn, thêm một chút mộc tinh chi dịch thì lại hỗ trợ đột phá tâm cảnh... Mỗi viên đều có sắc thái riêng, không viên nào giống viên nào – nhưng đều đạt phẩm chất ít nhất 2 hạ phẩm 6 trung phẩm và 2 thượng phẩm.
Ngay cả Tăng Nguyên Đan, vốn là loại đan dược phục hồi linh lực cấp tốc – khó luyện vì yêu cầu điều tiết tốc độ hấp thụ đột ngột mà không tán khí – hắn cũng tinh chỉnh thành công nhờ hiểu biết về mạch lạc và khí lưu khi dùng pháp bảo.
Một lần, Tống Vô Trần đã cầm viên đan dược do chính tay hắn luyện, hít sâu ba lần rồi nói chậm rãi:
– “Ngươi... Đúng là sinh ra để luyện đan
Hắn không đáp. Chỉ cười nhẹ.
Trong nội môn Ngũ Tinh Môn, lời đồn bắt đầu lan ra:
– “Nghe nói từ ngày Tống trưởng lão có đệ tử mới chất lượng đan dược được nâng cao hơn, dạo này ta thấy toàn trung phẩm.
– “Chính là Thạch Sanh đó! Đan sư yêu nghiệt mà Tống trưởng tọa phải tự tay nạp làm đệ tử!”
– “Ta còn nghe nói hắn có thể thỉnh thoảng điều chế được cực phẩm nữa kìa.
Những lời bàn tán ấy không khiến Vương Hùng xao động.
Trong căn phòng luyện đan ngập linh khí, hắn ngồi khoanh chân, một tay giữ bình đan, tay kia khống chế linh hỏa hình long, xoắn quanh lò đan.
Mắt hắn khẽ nhắm, mi tâm hằn đỏ như có vết bùa chú.
Trong tiếng bùng cháy của hỏa diễm, hắn thì thầm:
– “Luyện đan... cũng như luyện người. Nếu không hiểu rõ tâm tính – thì chẳng bao giờ đạt được thành tựu.”
Chỉ hai năm. Nhưng trong mắt Tống Vô Trần, hắn như đã vượt qua cả chục năm tu luyện.
Còn trong lòng chính hắn – đây chỉ mới là khởi đầu.
Chỉ là... tiền đề để đoạt lấy Kết Đan Kì.
Không phải đi xin.
Mà là – luyện ra bằng chính tay mình.