Trời vẫn còn nhạt nắng khi Vương Hùng khoác áo đen, mang theo một chiếc túi trữ vật mỏng lặng lẽ rời khỏi Ngũ Tinh Môn.
Không ai chú ý.
Không ai để tâm.
Bởi ai cũng nghĩ – hắn vẫn là Thạch Sanh, Luyện Khí tầng 11 tầm thường.
Chỉ có hắn biết, trong tay mình giờ đây là những viên tụ linh đan và tăng nguyên đan trung phẩm – do chính hắn luyện ra, với hiệu quả vượt xa tiêu chuẩn thông thường của môn phái.
Lần này, hắn có mục tiêu rõ ràng – Huyền Vân Các.
...
Ba ngày sau, tại hậu viện tầng ba Huyền Vân Các – nơi chỉ mở cho khách quen có tư cách, Chu Dĩnh ngồi thảnh thơi bên bàn trà khi thấy hắn bước vào.
– “Lại là tiên hữu thần bí…” – nàng cười nhẹ, ánh mắt ẩn ý.
– “Lần trước ngài để lại hai mẻ định dung đan, khiến hàng trong các chi nhánh khu vực cháy sạch trong vòng một tháng. Không biết lần này là món gì?”
Vương Hùng đặt xuống một chiếc hộp gỗ tinh xảo.
Chu Dĩnh mở ra, liền sững lại.
Bên trong là:
Mười hai viên Tụ Linh Đan trung phẩm, ánh sáng xanh mát dịu, đan văn mờ ẩn hiện
Bảy viên Tăng Nguyên Đan trung phẩm, mùi thuốc ấm dịu mà sâu, không cay nồng như đan lô bình thường
– “Đây là...” – Chu Dĩnh nheo mắt – “Tự luyện sao? Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta còn tưởng hàng cấp Đan Các chính phẩm…”
Vương Hùng không đáp, chỉ nói gọn:
– “Mang đi giao dịch.
Ta cần linh thạch – và một yêu cầu quan trọng hơn.”
Chu Dĩnh gật nhẹ, không hỏi thêm. Nàng đã quen với cách giao dịch của vị khách thần bí này. Nhưng lần này, nàng thấy hắn khác… ánh mắt đã không còn dò xét, mà là chủ động, chắc chắn – như một luyện đan sư thật sự.
– “Nói đi. Ngài cần gì?”
Vương Hùng lấy ra một mảnh ngọc giản, đưa qua.
Bên trong ghi rõ từng yêu cầu:
Lò luyện đan cấp linh phẩm cao cấp trở lên
Phải tương thích ngũ hành, không thiên về riêng hỏa
Có thể dẫn lôi hoặc khống hỏa nhiều tầng
Ưu tiên có lịch sử sử dụng, từng “nuôi đan khí tốt”
Chu Dĩnh đọc xong, ánh mắt càng ngạc nhiên.
– “Không giấu gì ngài… lò luyện ngũ hành tương thích là vật cực hiếm – giá ít nhất từ ba vạn linh thạch trung phẩm trở lên.
Huống hồ ngài còn cần khả năng dẫn lôi… Đây là thứ mà chỉ luyện đan sư cấp cao mới cầu.”
Vương Hùng trầm giọng:
– “Ta không cần hàng mới. Chỉ cần dùng tốt. Cũ cũng được.
Đổi lấy toàn bộ số đan hôm nay – và thêm năm trăm linh thạch trung phẩm.”
Chu Dĩnh ngồi thẳng lưng.
Đây là lần đầu tiên từ khi hợp tác, người này chủ động mở giá – và ngỏ rõ nhu cầu không phải đan, không phải tiền… mà là LÒ.
“Hắn muốn chính thức bước vào luyện đan – cấp độ thật sự.”
Nàng chắp tay:
– “Ba ngày. Ta sẽ cho ngài câu trả lời.
Nếu Huyền Vân Các không có – ta sẽ gửi yêu cầu ra các phân nhánh ngoài châu.
Nhưng…” – nàng dừng lại – “Lò ngũ hành dẫn lôi… chỉ sợ không ai đủ đảm nhận.”
Vương Hùng gật đầu.
– “Không sao. Dù là mảnh vỡ – chỉ cần linh mạch còn, ta có thể tự sửa.”
Câu nói ấy khiến Chu Dĩnh thoáng rùng mình.
Không phải ai cũng dám nói “tự sửa lò luyện” – đó là kỹ nghệ luyện khí bậc cao, và phải hiểu rõ linh trận, phong thủy lò, đạo lý đan hỏa.
"Vị này… không đơn giản là luyện đan, mà là đang mở ra một đạo riêng của mình..."
...
Tối hôm đó, trong nhà trọ kín đáo tại ngoại thành, Vương Hùng mở túi trữ vật – bên trong là ba lô nhỏ đựng đan hoàn, chia theo cấp bậc.
Hắn ngồi xuống, đặt từng viên lên bàn, bắt đầu kiểm đếm linh khí sót lại, kiểm tra độ ổn định, ghi chép lại phản ứng giữa vật liệu và hệ ngũ hành khi luyện từng viên.
Đây là điều mà không ai trong Ngũ Tinh Môn làm.
Họ luyện ra đan – để bán, để dùng.
Còn hắn luyện – để hiểu từng hơi thở của linh dược, từng nhịp khí của lò đan.
Bởi hắn không đi tìm công thức –
Hắn… đang tìm ĐẠO ĐAN.