Ngũ Tinh Môn – trong mắt người đời là danh môn chính phái đứng đầu một vùng, đệ tử đông đảo, truyền thừa mấy trăm năm, uy danh vang khắp bảy châu mười cốc.
Thế nhưng, trong mắt Vương Hùng – nó giống như một tòa thành xây trên cát.
...
Từ ngày gia nhập tông môn với thân phận giả Thạch Sanh, hắn luôn giữ mình kín tiếng, tu hành chăm chỉ, không mưu cầu danh lợi, không tranh chấp với ai.
Thế nhưng bên trong lớp trầm mặc ấy, hắn vẫn âm thầm vận dụng Thất Thập Nhị Biến tạo ra phân thân, rồi dùng thuật giả hình biến hóa đủ loại hình dáng – để điều tra từng góc tối trong tông môn.
Có hôm, hắn hóa thành một con thỏ trắng, len lỏi qua khe núi, ẩn trong cỏ rậm, lặng lẽ nghe các đệ tử ngoại môn xì xầm:
“Tên sư huynh kia lại cướp đan của người khác đấy...”
“Chớ dại đắc tội với trưởng lão Khâu, hắn nuốt trọn phần thưởng của đệ tử đạt thành tích...”
“Muốn được phát đan dược tốt à? Nộp linh thạch trước, rồi mới xét đến 'thiên phú'...”
Lúc khác, hắn biến thành một con dế nhỏ, chui vào hành lang đá phía sau luyện đan điện – nơi đám đệ tử luyện đan cấp thấp tụ tập.
Một đệ tử áo xám thì thầm than thở:
– “Ta chữa thương suốt ba tháng mới luyện ổn lại, vậy mà tài liệu ta nộp bị người khác mạo danh. Giám thị còn bảo: ‘Im đi nếu còn muốn ở lại môn.’”
Rồi có đêm, hắn biến thành một con mèo đen, nhảy lên mái đình phía sau hậu viện các trưởng lão. Từ nơi cao ấy, hắn nghe được một cuộc đối thoại lạnh lùng giữa Trưởng lão Tô Văn và Trưởng lão Khâu:
– “Tên Lý Viễn sắp kết đan à? Chuẩn bị đưa hắn đi trấn thủ biên cảnh thôi.”
– “Trấn biên? Để hắn chết à?”
– “Ừ. Hắn mà kết đan thật thì phiền phức cho chúng ta lắm.”
– “Cứ để Tống Thanh Trần luyện đan cho hắn đi. Khi hắn chuẩn bị phục dụng Kết Đan, chúng ta cho người hạ sát.”
Vương Hùng rùng mình.
Một viên Kết Đan Đan mà sư phụ hắn dốc hết tâm huyết luyện chế – hóa ra chỉ là cái cớ để đẩy một người ra chỗ chết.
“Thượng bất chính, hạ tất loạn... Câu này quả không sai.”
...
Sư phụ hắn – Tống Thanh Trần – là ngoại lệ hiếm hoi giữa một tông môn mục nát.
Dù chỉ là một luyện đan trưởng lão, ông không màng quyền lực, không tham danh lợi, không tranh đoạt chức vị. Ông chỉ chăm chăm luyện đan cứu người, dạy đệ tử giữ tâm trong sáng.
“Ta chỉ biết luyện đan cứu người. Mọi chuyện khác, ta không can thiệp.”
– Những lời ấy, vẫn khắc sâu trong lòng Vương Hùng.
Cũng chính vì vậy, ông không hề hay biết – trong mắt nhiều trưởng lão khác, ông chỉ là "vật trang trí", là "kẻ cản đường", là cái bóng “quá thánh” khiến người khác chướng mắt.
Nhưng họ cũng không dám ra tay.
Bởi trong một môn phái, nếu không có đan sư – thì không thể lớn mạnh được.
Tống Thanh Trần, tuy bị cô lập… nhưng không ai dám đắc tội.
...
Sau ba tháng âm thầm điều tra, Vương Hùng đã ghi lại hơn hai mươi vụ việc mờ ám:
Cướp đoạt đan dược trong lúc phân phối nội bộ
Cấu kết quan phủ địa phương, hãm hại dân lành
Bao che đệ tử sát hại đồng môn khi đi làm nhiệm vụ
Trưởng lão âm thầm sắp xếp người phe mình vào vị trí trọng yếu
Và đẩy những đệ tử có năng lực thật sự vào góc tối không thể thăng tiến
Thậm chí, hắn còn phát hiện một số “đệ tử thân truyền” có lai lịch mờ ám – thực chất là con riêng của trưởng lão và các nữ tu sĩ bị ép làm hầu hạ – điều đại kỵ trong giới tu đạo.
“Danh môn chính phái? Cái danh ấy giờ chỉ là lớp sơn bóng cho bức tường mục ruỗng…”
Tồi tệ hơn, hắn còn tra ra một chuyện khiến sát khí nổi lên trong lòng:
Một vị trưởng lão trong Ngũ Tinh Môn, vì tranh đoạt nữ tu với môn chủ Huyết Xích Môn – đã điều động nhân sự đứng sau cuộc tấn công diệt môn năm xưa.
“Ngũ Tinh Môn – không chỉ thối nát… mà còn dính máu người thân ta.”
...
Đêm ấy, hắn trở lại tiểu viện, lau sạch lớp lông mèo còn bám trên tay áo.
Trăng cao treo lặng lẽ trên mái ngói cũ.
Hắn đứng giữa sân, ánh mắt sâu như vực, trầm giọng lẩm bẩm:
– “Ngũ Tinh Môn… bên ngoài như cây đại thụ, nhưng bên trong đã mục ruỗng.”
Vì Pháp Khôi – sư phụ cũ của hắn
Vì Tống Thanh Trần – sư phụ hiện tại
Và vì chính đạo mà hắn từng tin tưởng
– “Phải nhổ tận gốc. Không để độc mầm sinh chồi.”
Hắn cúi đầu, chấm bút lên giấy.
Một bản ghi chép dần hiện lên dưới ánh trăng:
“Hồ Sơ Nội Gian – Tạp Niệm Dưới Lớp Tinh Môn.”