Chương 155: Cường Tâm Trước Đạo – Tẩy Môn Cần Thời

Chương 155: Cường Tâm Trước Đạo – Tẩy Môn Cần Thời

Ngũ Tinh Môn… cần phải bị diệt.

Trong thâm tâm Vương Hùng, mệnh lệnh ấy đã khắc sâu như kiếm trận khảm đá.

Không còn là sự oán hận nhất thời nữa, không phải ý chí phục thù cá nhân nữa, mà là một quyết tâm lạnh lùng đến từ góc sâu nhất trong linh hồn – nơi chất chứa những cái chết, những phản bội, những tiếng kêu không lời từ những người từng đặt niềm tin vào cái gọi là “chính đạo.”

Nhưng hôm nay… không phải lúc chín mùi.

Hắn nhìn tay mình.

Mười ngón vẫn chưa đủ vững để điều ba tầng linh hỏa.

Khí hải tuy ổn định, nhưng kim đan còn chưa ngưng.

Đạo tâm vững, nhưng thực lực chưa đủ để một mình đối đầu cả tông môn.

“Muốn thay đổi thế giới… trước tiên phải thay đổi chính mình.”

...

Trong căn phòng trọ đơn sơ dưới chân núi, ánh sáng lò luyện đan phản chiếu lên gương mặt Vương Hùng, hắt lên từng vệt sáng như kim tuyến cháy mờ.

Hắn ngồi xếp bằng trước một cuốn ngọc giản, từng dòng chữ hiện lên:

“Ngũ Tinh Môn – môn chủ: Lý Vạn Không, Kết Đan trung kỳ .

Thượng trưởng lão: 4 người kế đan sơ kỳ ( kể cả Tống Vô Trần)

Trung trưởng lão: 7 người, Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong.

Một tông môn bậc thấp – nếu so với Lạc Minh Cốc của hắn chỉ như đom đóm so cùng ánh trăng.

Nhưng chính thứ đèn ấy, đã từng đốt cháy cả Huyết Xích Môn – đốt chết sư phụ Pháp Khôi của hắn, bằng hữu hắn, đồng môn hắn.

“Không mạnh… nhưng biết tranh.

Không lớn… nhưng biết ẩn.

Một tông môn như vậy – phải có kẻ đứng sau thao túng.”

Hắn gạch một đường đỏ dưới tên “Lý Vạn Không.”

...

"Không phải hôm nay. Nhưng sẽ có một ngày."

Hắn thở ra một hơi thật sâu, đứng dậy, vươn tay ra cửa sổ.

Ngoài trời, mưa đã tạnh. Trăng bị mây che một nửa – như ánh sáng lương tâm bị danh vọng che lấp trong lòng kẻ tu hành.

“Muốn nhổ cỏ, phải nhổ cả gốc.

Mà muốn đào gốc, phải có sức

Tu vi chưa đủ – lời nói chỉ là gió.

Phải đợi… ít nhất sau khi kết đan.”

...

Bước đầu trong kế hoạch đã định:

• Lặng lẽ cung cấp đan dược cho Huyền Vân Các

• Thu về linh thạch, đổi lấy lò luyện

• Luyện đủ các loại đan để tự cung tự cấp – tránh phụ thuộc tông môn

• Âm thầm truyền tín hiệu cho những kẻ còn giữ đạo tâm trong nội môn

• Và… tu luyện lên Kết Đan kỳ – vững chắc, không lệch tâm

“Chỉ khi ta thành đan, đạo mới có thể phát.

Khi ta thành khí, gió mới dám nổi.”

...

Vương Hùng mở túi trữ vật, nhìn lại lô đan tụ linh vừa luyện sáng nay.

Ba viên thượng phẩm, bốn viên trung phẩm, một viên hạ phẩm – và không hề nổ lò.

Nhưng hắn không hài lòng.

Vì hắn biết – chỉ có đan, không đủ cứu người.

Hắn có đạo. Hắn có kiếm. Hắn có cả khí phách.

Ngũ Tinh Môn không phải không thể giết.

Nhưng giết một ngũ tinh môn sẽ có hàng chục ngũ tinh môn khác.

“Nếu hôm nay ta ra tay, chỉ là kẻ phản đồ giết môn.”

“Nhưng nếu cho ta ba mươi năm nữa , khi đạt kết đan, một lần quét sạch lũ thối nát như ung nhọt.

“Lúc ấy, diệt Ngũ Tinh Môn… chính là trừ họa cho tu giới.”

Hắn vừa dứt lời Xích Lôi Đào Mộc Kiếm bên cạnh hắn run lên( chính hắn cũng không biết việc này)

...

Hắn đã không còn là đệ tử của Huyết Xích Môn.

Cũng không thực sự là người của Ngũ Tinh Môn.

Hắn… là mãi mãi là người của Lạc Minh Cốc

“Không dựa núi. Không vin trời.

Chỉ dựa vào một chữ TÂM… mà đi tới cuối.”

...

Trăng tan trong gió, chiếu xuống mái nhà.

Bóng người hắn hòa với bóng đêm, nhưng mắt vẫn sáng như lửa âm ỉ.

Không phải hôm nay.

Nhưng nhất định… sẽ có một ngày.