Chương 156: Dụng Đạo Đãi Người – Âm Trợ Tán Tu

Những ngày gần đây, Vương Hùng vừa bế quan tu luyện trong tiểu viện ở Ngũ Tinh Môn, vừa âm thầm điều khiển phân thân thông qua Thất Thập Nhị Biến phân thân phép, liên tục di chuyển qua lại giữa các trạm giao dịch nhỏ của Huyền Vân Các.

Từ tụ linh đan đến tăng nguyên đan, mỗi đợt đều đặn giao đủ số lượng đã hẹn, phẩm chất ổn định đến mức Chu Dĩnh đích thân truyền thư khen ngợi, nói rằng nếu không biết rõ đối phương còn chưa kết đan, nàng đã mời vào làm luyện đan sư của chi nhánh Huyền Vân Các từ lâu .

...

Trong buổi chiều hôm đó, một phân thân của Vương Hùng đang trên đường trở lại chân núi thì khẽ khựng lại.

Dưới một gốc tùng lùn gần khe suối, hai tu sĩ luyện khí kì đang bị ba người khác truy sát.

Một người là lão giả gầy gò, khí tức yếu ớt, mặc y phục vá nhiều chỗ. Người còn lại là một thanh niên tuổi chừng hai mươi, mặt mũi trắng bệch, tay ôm chặt một cái túi nhỏ – bên trong le lói ánh sáng nhàn nhạt màu lam.

Một viên Tụ Linh Đan thượng phẩm.

Một trong ba kẻ truy sát quát lớn:

– “Cái thứ tán tu bẩn thỉu như ngươi mà dám trộm đan của Tàng Dược Phong? Muốn chết thì cứ nói!”

Tên thanh niên khụy xuống, cúi đầu, giọng run rẩy:

– “Là ta sai… xin các vị tha cho sư phụ ta. Người đã luyện khí tầng 11, sắp hết thọ mệnh. Ta chỉ muốn… chỉ muốn thử xem liệu viên đan ấy có thể giúp người đột phá tầng 12, kéo dài thêm vài năm…”

Hắn gục xuống, che thân sư phụ mình đang ho khan dữ dội.

Vương Hùng đứng trong bóng cây, lặng lẽ quan sát.

“Chỉ vì một viên đan… một đệ tử trẻ liều cả mạng mình, chỉ mong đổi lấy thêm vài năm sống cho sư phụ.

Còn ba kẻ kia – chỉ vì ‘mất mặt’ – mà sẵn sàng lấy mạng người.”

Một kẻ trong nhóm kia sắp vung chưởng thì giọng nói lạnh nhạt vang lên từ sau lưng họ:

– “Đủ rồi.”

Ba kẻ kia quay phắt lại. Một bóng người áo đen, đeo mặt nạ đồng, đứng lặng giữa nắng chiều.

– “Các ngươi muốn linh thạch phải không?”

Một kẻ cười khẩy:

– “Ngươi là ai mà…”

Hắn chưa kịp dứt câu, thì trong nháy mắt, ba đạo khí tức lạnh lẽo đã phủ quanh ba người – như ba sợi chỉ tử đang siết dần vào cổ.

Cả ba rùng mình.

Trúc Cơ…!

Tên cầm đầu khựng lại, hít một hơi lạnh:

– “Chuyện này… không cần làm lớn. Chỉ cần trả lại đan hoặc bồi thường là được.”

Vương Hùng khẽ gật đầu.

Hắn lấy ra một túi linh thạch, ném xuống đất – âm thanh rơi rất nhẹ, nhưng ba người kia lại không dám cúi xuống lượm ngay.

– “Đi.”

– “Dạ…”

Ba bóng người vội vàng biến mất như chó cúp đuôi.

...

Sau đó, hắn tiến đến trước hai thầy trò tán tu. Người trẻ tuổi ngẩng lên, ánh mắt đầy cảnh giác nhưng vẫn cố gắng che chắn sư phụ.

Lão giả lại cười khổ, nói:

– “Đạo hữu, xin cảm tạ đã ra tay tương trợ. Nhưng thứ đan quý báu này, xin ngài nhận lại… chúng ta không dám nhận cái ơn lớn như vậy.”

Người trẻ tuổi nói chen vào:

– “Sư phụ cần đột phá. Nhưng nếu ngài cần, xin nhận lại viên này – để cứu người khác.”

Cả hai cùng nhường nhau, lòng người sáng như gương.

Vương Hùng lặng thinh vài giây, rồi cười nhạt.

Tay trái hắn nâng viên đan lên… rồi tay phải hắn mở túi trữ vật, lấy thêm hai viên thượng phẩm tụ linh đan, đặt vào tay họ.

– “Một viên để dành … cho sư phụ ngươi.

Một viên để dành… cho ngươi.

Viên còn lại… để ngươi học cách từ nay về sau, không cần đi trộm đan nữa.”

Hắn quay đi một bước, rồi ngừng lại:

– “Ta đứng đây, hộ pháp. Cứ yên tâm mà đột phá.”