Trăng đã lên cao.
Ánh sáng bạc phủ khắp rừng tùng, gió lạnh thổi qua khe núi tạo thành các tiếng hú dài như vọng âm của thiên địa .
Vương Hùng khoanh tay đứng trước hai thầy trò tán tu – người sư phụ vừa đột phá Luyện Khí tầng 12, khí tức còn chưa được ổn định ; người đệ tử thì vẫn đang run nhẹ vì xúc động.
Sau một hồi im lặng, hắn cất giọng trầm thấp:
– “Tên các ngươi là gì?”
Người trẻ cúi đầu đáp:
– “Vãn bối tên Dư Quảng, còn sư phụ ta là Tiền Phục.”
Vương Hùng gật nhẹ, trầm ngâm chốc lát, rồi nhìn thẳng vào họ:
– “Nếu các ngươi thực sự muốn tiếp tục tu đạo, chỉ dựa vào lòng tốt của người ngoài thì không thể đi xa.
Ta không muốn các ngươi mang ơn – ta muốn các ngươi góp một tay vào đạo mà ta đang theo đuổi.”
Dư Quảng sửng sốt, lắp bắp hỏi:
– “Tiên bối… ý ngài là…”
– “Ta hỏi thẳng: các ngươi có muốn gia nhập Ngũ Tinh Môn không?”
Hai thầy trò sững người.
– “Ta là đệ tử thân truyền của Tống Vô Trần, một trong Tứ Đại Trưởng Lão.
Các ngươi nếu theo ta, sẽ không cần qua khảo thí ngoại môn – trực tiếp làm người của ta, dưới trướng ta.”
– “Tuy nhiên…” – giọng hắn trầm lại, ánh mắt trở nên sắc bén –
“Trong môn phái, tuyệt đối không được để lộ tu vi thật sự của ta. Dù thấy ta bị người khác coi thường, bị phạt, hay bị chèn ép… cũng không được để lộ một chữ.”
Dư Quảng và Tiền Phục đưa mắt nhìn nhau.
Họ không phải kẻ ngu. Một người từng lang bạt mấy chục năm làm tán tu, một người từ nhỏ lăn lộn cùng sư phụ khắp nơi để tồn tại – chỉ cần nghe một đoạn là hiểu: vị này... đang che giấu sức mạnh. Và có mưu tính lớn.
– “Gia nhập vào sẽ chỉ là danh nghĩa tạp dịch.
Nhưng mỗi tháng, đan dược – công pháp – tài nguyên cơ bản, ta sẽ cung cấp. Các ngươi không cần quỳ lạy ta làm sư phụ. Chỉ cần nhớ một điều:
Chỉ nghe mệnh lệnh của ta, hoặc sư tôn ta – Tống Vô Trần.
Ngoài ra, bất kỳ ai khác trong môn – không cần nghe, không cần tin.”
Câu nói cuối vang lên lạnh lẽo như sấm trong đêm.
Dư Quảng lập tức quỳ sụp xuống, không chút do dự:
– “Nguyện theo tiền bối, dốc lòng tu đạo.
Dù là tạp dịch, hay xung trận, chỉ cần một lời là làm!”
Tiền Phục cũng chắp tay cúi đầu:
– “Được một người như ngài dẫn lối, là phúc ba đời của thầy trò ta.”
Vương Hùng không nói thêm, chỉ gật đầu. Tay khẽ lật một chiếc phù văn nhỏ, ánh sáng nhàn nhạt chui vào túi trữ vật của mỗi người.
– “Đó là tín phù. Khi ta triệu hồi, các ngươi sẽ cảm ứng được.
Một tháng nữa, ta sẽ sắp xếp để Tống trưởng lão ra mặt thu nhận – danh nghĩa là giúp ta quản lý tạp dịch. Từ nay, các ngươi đã không còn là tán tu lang bạt nữa… mà là hạt giống đạo tâm của ta trong Ngũ Tinh Môn.”
...
Đêm đó, sau khi hai thầy trò rời đi theo đường vòng, Vương Hùng đứng lại một mình giữa núi rừng.
Gió thổi tung vạt áo, tiếng côn trùng hòa cùng tiếng lá khẽ lay.
“Muốn thay đổi Ngũ Tinh Môn – không phải diệt nó.
Mà là... từ từ gieo vào lòng nó những mầm đạo thật sự.”
“Ta cần một mạng lưới.
Một tầng cơ sở không bị mục nát như các tầng trên.
Và những người như Dư Quảng – Tiền Phục… chính là nền móng đầu tiên.”
Kế hoạch ba mươi năm… bắt đầu từ một người.
Một hôm nay… rồi mười ngày sau… rồi một trăm người nữa.
“Không đánh trống, không gióng chuông.
Chỉ cần… chậm rãi mà chắc chắn.”
Hắn không đốt lửa. Hắn gieo than hồng.
Một ngày kia… cả tông môn sẽ bùng lên bằng chính ngọn lửa của nó.