Ba ngày sau sự việc cứu giúp hai thầy trò tán tu, Vương Hùng đích thân đến tịnh viện của sư phụ – Tống Vô Trần – một trong tứ đại trưởng lão, chuyên quản lý luyện đan điện.
Tống Vô Trần lúc này đang ngồi yên trong đình giữa vườn thuốc, tay pha trà, ánh mắt lười nhác nhưng thâm trầm.
– “Sư phụ, đệ tử có chuyện muốn xin phép.” – Vương Hùng bước vào, cúi chào.
– “Nói đi.”
– “Đệ tử ra ngoài thu được hai người, tư chất tuy không quá cao, nhưng tâm tính đoan chính, kính trọng đạo pháp.
Muốn xin sư phụ cho họ danh nghĩa tạp dịch dưới trướng đệ tử, sau này có thể tùy nghi sai bảo, cũng giúp luyện dược việc nhỏ.”
Tống Vô Trần đặt chén trà xuống, nhướng mày nhìn hắn:
– “Ngươi tự luyện đan đã quá giỏi, còn lo thiếu người làm phụ lò sao?”
Vương Hùng mỉm cười:
– “Thật ra… đệ tử muốn thử rèn nhân tâm.
Tuy là tạp dịch, nhưng có thể bồi dưỡng thành người hữu dụng. Đạo dược không chỉ cứu thân, mà còn là cách dựng người.”
Nghe vậy, Tống Vô Trần im lặng một hồi, rồi khẽ gật đầu:
– “Ngươi có thể tự luyện ba loại đan căn bản, lại hiểu đạo lý "dưỡng tâm trước dưỡng khí".
Được, hai người đó ta không hỏi xuất thân. Cứ để dưới danh nghĩa của ta.”
...
Sau khi được sư phụ chấp thuận, Vương Hùng lập tức giao cho Dư Quảng và Tiền Phục một nhiệm vụ quan trọng đầu tiên:
– “Từ nay, các ngươi thay ta âm thầm phân phát đan dược – đặc biệt là tụ linh đan và ôn mạch đan – cho những đệ tử nội môn có thực lực nhưng bị ghẻ lạnh, chèn ép.
Đừng để ai biết là ai đưa, chỉ cần truyền lại: ‘Tống trưởng lão thương người có đạo tâm, ban chút đan để khích lệ tu hành.’”
Hai người lĩnh mệnh, không một lời thắc mắc.
...
Chỉ trong một tuần, những đệ tử vốn bị khinh rẻ, không có hậu thuẫn – bất ngờ nhận được túi đan nặc danh.
Người thì đang hấp hối vì tu luyện thất bại, nhận được ôn mạch đan cứu mạng.
Kẻ thì bị cắt phần đan dược tháng, đột nhiên lại có tụ linh đan dùng vừa đủ.
Mỗi người – đều không biết nguồn từ đâu, nhưng đều nhận được một mảnh giấy nhỏ ghi cùng dòng chữ:
"Trưởng lão Tống có lời: người có tâm không nên bị lãng quên."
Cả nội môn xôn xao.
Không ai ngờ, lão trưởng lão “chỉ biết luyện đan” – người mà bao năm qua không dính vào chuyện nội bộ – lại bắt đầu ngầm âm thầm “chống lưng” cho những kẻ bị bỏ rơi.
Một đồn mười.
Mười đồn trăm.
Dưới làn sóng đó… lòng người trong Ngũ Tinh Môn dần nghiêng về phía Tống Vô Trần.
Nhưng không ai biết: là Vương Hùng – người gieo mầm.
...
Vài ngày sau, một con truyền phù có đóng dấu Huyền Vân Các bay đến.
Bên trong chỉ viết một dòng:
“Lò đã về. Mời tới sớm.”
Vương Hùng khẽ mỉm cười.
Cuối cùng… lò luyện đan như hắn mong đợi đã đến.
Hắn đáp thư, hẹn ba ngày sau sẽ tới. Trước đó, hắn chuẩn bị một lô hàng quan trọng:
Hai mẻ Tuyết Linh Định Dung Đan – phẩm chất thượng đỉnh.
Tuy loại đan này vốn là sản phẩm phụ, nhưng từ khi đồn ra ngoài công dụng “bảo trì nhan sắc, kéo dài dung mạo như thời xuân”, tu sĩ khắp nơi – nam có, nữ có – ùn ùn kéo về Huyền Vân Các đặt mua.
"Một đồn mười.
Mười đồn trăm."
Có người còn nhắn riêng Chu Dĩnh:
– “Có thể không tụ linh, nhưng không thể xấu!”
– “Luyện khí không cấp tốc cũng được… nhưng dung mạo thì tuyệt đối không để tụt hạng!”
Vương Hùng giao hàng… rồi lạnh nhạt nói một câu với Chu Dĩnh:
– “Tạm thời ta sẽ không điều chế định dung đan nữa.
Ta cần bế quan.
Một phần để nghiên cứu lò mới, một phần… để xem thiên hạ thật sự cần gì.”
Nói xong, hắn để lại một túi phù – bên trong là ấn bản công thức giả cấp thấp của định dung đan – như mồi nhử cho những kẻ mưu lợi.
...
Tối hôm đó, hắn đứng một mình trước tiểu viện.
Trăng sáng.
Gió mát.
Đạo lộ dần hình thành.
“Dược để cứu người.
Dược cũng là gió.
Gió không có hình, nhưng có thể thổi nghiêng cả tòa thành.”