Chương 159: Khống Hỏa Cầu Đạo – Đan Tâm Luyện Tụ

Chương 159: Khống Hỏa Cầu Đạo – Đan Tâm Luyện Tụ

Ngay khi Huyền Vân Các chính thức phát lệnh:

“Tạm thời Định Dung Đan hết hàng. Không nhận đặt trước.”

Toàn bộ hệ thống chi nhánh ở ba châu liền chấn động.

Tu sĩ đổ xô đi lùng mua lại những viên còn sót, giá gấp ba, gấp năm.

“Nghe nói dùng một viên, da mặt mịn cả năm!”

“Ngươi mà còn chưa mua, sau này chỉ còn đan giả đấy!”

“Định Dung Đan không chỉ dưỡng nhan, còn giúp ổn định khí huyết, ngưng tụ thần sắc!”

Một lời truyền mười, mười đồn trăm.

Thị trường như bốc cháy. Mỗi viên đan do Vương Hùng luyện ra trở thành vật hiếm – chỉ có mà không bán.

Một vài đại thương hội đã bắt đầu liên hệ riêng với Huyền Vân Các, đề xuất mua lại số lượng lớn với giá không tưởng.

Thậm chí, có tu sĩ vì một viên đan mà dám cược cả phi kiếm.

Một viên nhỏ, nhưng như nắm giữ mệnh vận trong giới tu hành nữ tu.

...

Trong khi thế gian ồn ào ngoài kia, Vương Hùng lại đang lặng lẽ bế quan.

Trước mặt hắn lúc này – không phải định dung đan, cũng không phải linh thạch –

mà là một lò luyện đan màu tro đen ánh tím, thân khắc ẩn văn, đỉnh có phù vân tròn xoáy như dẫn lôi thiên cơ.

– “Từ hôm nay, ngươi sẽ là đan lô của ta.”

– “Tên ngươi là: Huyền Tâm Lôi Hỏa Đỉnh.”

Không phải ngẫu nhiên hắn chọn cái tên ấy.

Huyền Tâm – vì muốn luyện đan phải giữ tâm ổn như nước.

Lôi Hỏa – vì đan đạo của hắn không chỉ khống hỏa, mà còn dẫn lôi – trị tà trừ loạn.

Hỏa để nung, lôi để xua trọc khí, lấy động khắc tĩnh, lấy thanh minh luyện tinh thuần.

...

Hắn ngồi xếp bằng trước lò.

Hơn mười loại linh dược được phân chia kỹ lưỡng.

Hỏa khí trong đan phòng tụ thành từng luồng lam quang, nhưng hắn không nóng vội.

Luyện đan – không phải "cho vào – đốt – chờ".

Mà là đối thoại giữa người và dược.

Giữa tay và tâm.

Giữa ý chí và quy luật thiên đạo.

Viên đầu tiên – Tụ Linh Đan.

Đây là loại hắn đã luyện hàng trăm lần, nhưng từ khi có lò mới, hắn cảm nhận được rõ ràng:

nhiệt dao động ổn định hơn, dược khí dễ tụ hơn, và khống hỏa tầng thứ ba – dễ hơn cả dùng phù.

Hắn khép mắt, hai tay bắt ấn:

"Khống Hỏa Quyết – tam tầng tứ chuyển!"

Lam hỏa trong lò bốc cao như rồng lượn, rồi ngưng thành hình cầu, bao lấy dược liệu đang dung hóa.

Từng dòng linh khí mỏng như tơ chuyển hóa qua lớp vỏ đan, tụ vào tâm điểm.

Hỏa lực biến hóa như có ý thức.

Tâm hắn khẽ động, lò liền dao – tâm khởi, hỏa khởi.

Tách.

Một tiếng giòn vang nhỏ vang lên.

Viên đầu tiên – tụ linh đan cực phẩm – thành.

...

Ba ngày sau, hắn kiểm kê lại:

3 viên cực phẩm

6 viên thượng phẩm

4 viên trung phẩm

không có viên nào hạ phẩm.

Đây là lần đầu tiên trong đời luyện đan của hắn – tỉ lệ hạ phẩm = 0.

Lò mới không chỉ giúp khống hỏa tốt hơn, mà còn khuếch đại linh vận của người luyện – như phản chiếu lại khí tức người sử dụng.

“Đạo luyện đan, hóa ra cũng như tu hành.

Khi tâm đủ tĩnh, khí đủ chuẩn – thì đan cũng muốn thành.”

...

Vương Hùng thở ra một hơi dài.

Hắn tạm thời chưa điều chế lại định dung đan – không phải vì thiếu nguyên liệu, mà vì chiến lược.

“Khan hàng, không phải mất hàng.

Giảm cung, không phải vì không đủ lực – mà để người đời tự tăng giá trị của thứ ta nắm giữ.”

Chỉ khi thiếu, người ta mới quý.

Chỉ khi quý, mới khát.

Mà ta... muốn để thiên hạ tự khát lấy.”

...

Hắn đặt ba viên cực phẩm tụ linh vào hộp ngọc, dán phù ẩn khí, thầm nghĩ:

“Hôm nay tụ linh.

Ngày mai… định nguyên.

Sau đó… kết tâm.

Một khi ba đạo đan hợp nhất – ta không cần thiên tài địa bảo cũng có thể luyện đan nghịch thiên.”

Hắn khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn Huyền Tâm Lôi Hỏa Đỉnh.

Lò vẫn âm ấm, như còn lưu lại hơi thở của một trận chiến vô hình vừa qua.

Ánh lửa lam vẫn lập lòe như mộng, phản chiếu ánh quyết tâm từ trong đáy mắt Vương Hùng.

"Khống hỏa… chỉ là khởi đầu.

Một ngày nào đó – ta sẽ luyện ra đan có linh – để thiên hạ phải cúi đầu."