Không giống như kiếp trước.
Năm đó, hắn bước vào con đường tu hành như kẻ bị số phận xô đẩy – lưu lạc, bấp bênh, dựa vào Lạc Minh Cốc làm mái nhà, nương tay sư phụ, bằng hữu để giữ đạo mà đi.
Kiếp trước, hắn có người chống đỡ.
Tu hành giống như một ngọn gió thoảng qua cơn duyên lành.
Lạc Minh Cốc – nơi cưu mang hắn, nâng bước hắn, đỡ hắn khỏi thế gian hỗn loạn – cũng là nơi giúp hắn sống mà không cần hiểu quá sâu về sống để làm gì.
Nhưng kiếp này…
Hắn chỉ có một mình.
Không ai chống lưng.
Không nơi nương tựa.
Không có Lạc Minh Cốc để núp dưới danh môn, không còn ai gọi hắn là "sư huynh", "đồng môn", hay "bạn".
Nhưng cũng chính vì vậy… hắn nhìn thấy nhiều thứ hơn.
“Kiếp trước là cơ duyên.
Kiếp này… là chọn lựa.
Một lần bước ra từ khói lửa diệt môn, ta biết – nếu không có ai dựng lại Lạc Minh Cốc, thì nơi đó mãi mãi chỉ còn là cỏ hoang mọc trong ký ức.”
...
Lạc Minh Cốc không phải là tông môn lớn.
Không thiên tài áp bảng.
Không trưởng lão hùng mạnh.
Không bí tịch chấn động.
Nhưng chính nơi ấy – hắn học được cái gọi là “tu đạo không phải để giết, mà để giữ.”
Hắn đã mất nơi đó một lần.
Hắn sẽ không để mất lần nữa – dù chỉ là trong tâm trí.
...
Bây giờ, ở Ngũ Tinh Môn, hắn có nhiều thứ hơn kiếp trước:
• Kho tư liệu phong phú
• Cơ hội tiếp cận đan đạo, khí đạo, pháp trận
• Sự tự do vận dụng phân thân
• Và quan trọng nhất: quyết tâm khôi phục Lạc Minh Cốc – bằng chính đôi tay này
Luyện đan hôm nay – như ăn kẹo.
Hắn nhai tụ linh đan không khác gì uống nước.
Tăng nguyên đan dùng trong giao đấu chỉ như gạo muối dự trữ.
Ngay cả định dung đan – một thứ từng quý như linh vật, giờ cũng chỉ là phụ phẩm từ tay hắn.
Nhưng tu vi – thì không ai thay hắn bước lên.
...
Hắn rút ra một phù văn tím đậm – phù chia thân.
– “Thất Thập Nhị Biến – Phân Hồn Chi Thân!”
Một luồng khí xoáy từ đan điền toả ra, ngưng tụ thành một thân ảnh y hệt, từ thần sắc, khí tức cho tới ánh mắt.
Phân thân – ở lại Linh Đan Các, tiếp tục luyện đan, giao dịch với Huyền Vân Các, giữ mối liên kết tài nguyên.
Bản thể – rời đi trong đêm, hướng về khu rừng phía tây, nơi có một động phủ bỏ hoang được hắn đánh dấu từ trước.
...
Tại động phủ – khí mạch bình ổn, đất âm, mạch thủy ngầm, linh khí không quá dày nhưng đủ tĩnh.
Hắn bố trí ba tầng trận pháp ẩn khí – phòng người phát hiện, phòng linh thú quấy nhiễu, và phòng chính mình bị thất thần.
Ngồi xuống, hắn lấy ra:
• Một bình Tụ Linh Đan cực phẩm – do chính hắn luyện.
• Một viên Trúc Cơ Tâm Đan ( được thưởng khi hắn hoàn thành nhiệm vụ) – dùng để dẫn lực khi phá cảnh.
• Một bình Ôn Mạch Dược Thủy – ổn định kinh mạch trong quá trình trùng kích.
Hắn thở sâu.
– “Lần này không cần ép.
Không cần liều.
Không cần may rủi.
Ta có đủ đan, đủ đạo, đủ tĩnh tâm – chỉ cần đi theo lẽ trời.”
...
Ngày đầu tiên, hắn hấp thụ linh khí từ đất trời, hòa cùng đan dược, ổn định khí mạch.
Ngày thứ hai, bắt đầu vận chuyển chân nguyên từ đan điền dẫn qua tâm cung – chuẩn bị mở rộng khí hải.
Ngày thứ ba, từng vòng linh khí bắt đầu đè nén, tụ thành hạt nhân khí xoáy.
Ngày thứ năm, mạch khí bắt đầu mở rộng gấp đôi – dấu hiệu của trúc cơ trung kỳ đã thành hình.
Hắn lấy viên trúc cơ tâm đan – đặt vào miệng.
Đạo lực dâng trào, chân nguyên thấm vào từng lỗ chân lông.
– “Đột phá!”
Ầm một tiếng!
Một tia sáng lam lóe lên từ đan điền – không rực rỡ, không chấn thiên, nhưng đủ để chính hắn hiểu:
Trúc Cơ Trung Kỳ – đã đạt.
...
Hắn mở mắt.
Gió rừng vẫn thổi.
Lá vẫn rơi.
Không dị tượng, không oanh động.
Chỉ là… một Vương Hùng vững hơn một bậc.
– “Lạc Minh Cốc, ta đang trở lại.
Không bằng tiếng.
Không bằng kiếm.
Mà bằng tâm – từng bước.”