Chương 161: Thất Thủ Trúc Cơ – Biến Đan Thành Đạo
Ba ngày sau khi đột phá Trúc Cơ trung kỳ thành công trong bế quan, Vương Hùng rời khỏi tĩnh thất, chậm rãi bước đến Đan Đường, chủ động cầu kiến sư phụ – Tống Vô Trần.
Dưới ánh nắng nhẹ ban sớm, đôi mắt hắn trong trẻo, thần sắc tĩnh tại, khí tức thu liễm đến gần như không thể nhận ra. Nhưng chính sự yên lặng ấy lại khiến người tinh tường cảm thấy một áp lực vô hình, như núi lửa bị phong ấn đang chực chờ trỗi dậy.
Tống Vô Trần – vị trưởng lão danh tiếng của Đan Đường, đang ngồi trầm ngâm bên bàn đá uống trà. Khi thấy đệ tử bước vào, ông chỉ khẽ đưa mắt liếc nhìn, ánh sáng lóe lên trong đáy mắt.
Chỉ vài năm trước, tên tiểu tử này mới chỉ là một kẻ Luyện Khí tầng 11 bình thường, nay chưa tới mười năm đã bước vào Trúc Cơ sơ kỳ một cách ổn định. Dù Vương Hùng cố tình giấu đi tu vi trung kỳ, thì ánh mắt già đời của ông vẫn lờ mờ đoán được.
Ông không nói lời tán dương nào, chỉ khẽ gật đầu một cái, giọng điệu điềm nhiên nhưng ẩn chứa hài lòng:
– “Tốt. Xem ra những gì ta dạy… ngươi nhớ kỹ.”
Vương Hùng cúi đầu thật sâu, ngữ khí trầm ổn:
– “Sư tôn, đệ tử vốn có nền móng từ kiếp trước, cộng thêm linh dược, phù chú, công pháp đầy đủ, mới có thể đột phá thuận lợi. Nhưng… đan thuật thì vẫn còn xa, chưa đủ tinh thuần.”
Tống Vô Trần mỉm cười nhẹ. Đó là nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt nghiêm khắc, như một lời thừa nhận. Ông đưa tay lấy ra ba cuốn ngọc giản, đặt cẩn thận vào một hộp ngọc khắc linh văn bảo tồn, rồi đẩy sang trước mặt hắn.
– “Đây là ba quyển tầng hai. Bao gồm:
• Cấu trúc đan hạch và tương tác ngũ hành.
• Kỹ xảo linh hỏa đa tầng trong luyện đan cao cấp.
• Một trăm mười hai phương đan từ cấp Trúc Cơ trở lên.”
– “Có thể không hiểu hết trong một năm. Nhưng đọc trước, cũng mở tâm mắt.”
Vương Hùng chắp tay hành lễ, quỳ gối dập đầu một lạy thật sâu:
– “Đa tạ sư tôn đã ban ơn truyền thụ.”
…
Mang theo hộp ngọc và ý chí kiên định, hắn trở về tiểu viện riêng biệt của mình – nơi mà từ ngày nhập môn tới nay chưa từng đón khách.
Trước khi đóng cửa bế quan, hắn nhìn trời một lát. Mây xám kéo đến từ phía tây, báo hiệu một trận mưa nhẹ đang chờ trực. Trong lòng hắn không thấy lo lắng, trái lại lại như có sự đồng điệu – đan luyện, cũng như mưa gột rửa, phải từng bước vững vàng, từng giọt tinh lọc.
Hắn từ từ mở túi trữ vật, lấy ra ba phần tài liệu quý giá – đúng ba mẻ Trúc Cơ Đan.
– “Phải thử.”
Hắn ngồi xếp bằng trước Huyền Tâm Lôi Hỏa Đỉnh – pháp bảo luyện đan cấp cao mà kiếp trước dù nằm mơ cũng chẳng dám mơ tới. Ánh sáng tím nhạt quanh thân đỉnh phản chiếu lên khuôn mặt điềm đạm của hắn.
Kiếp trước, hắn là tán tu hèn mọn. Những thứ như Trúc Cơ Đan, chỉ nghe đồn đã thấy xa vời. Giá trị một viên đan ấy đủ để đổi lấy một mảnh linh điền cỡ trung, tài liệu luyện đan còn quý hơn cả mạng sống của nhiều kẻ.
Nhưng kiếp này… hắn có đủ linh thạch, có pháp bảo tốt, có kiến thức tầng hai của Đan Đường, và điều quan trọng nhất – có lòng không sợ thất bại.
Lần đầu tiên luyện – thất bại.
Linh khí bạo tán, dược liệu cháy đen. Lò đan chỉ rung nhẹ, không nổ, nhưng sát khí từ hỗn hợp thất bại khiến phòng luyện thoáng lạnh đi vài phần.
Lần thứ hai – thất bại.
Linh hỏa điều tiết sai một nhịp. Khí kim gặp khí mộc xung đột, phản ứng dữ dội. Dược chất bị phá hủy toàn bộ chỉ trong tích tắc.
Lần thứ ba – lại thất bại.
Hắn điều chỉnh công thức, thay đổi nhịp phối chế, nhưng linh khí trong dược vẫn phân tán không đều, dẫn đến vỡ cấu trúc đan hạch.
Những ngày sau đó, hắn tiếp tục. Lần thứ tư, năm, sáu… tất cả đều thất bại.
Tới lần thứ tám, cuối cùng, từ trong đỉnh vang lên một tiếng "đinh" nhỏ. Một viên đan chậm rãi ngưng kết, run rẩy ánh sáng nhạt như ánh trăng đầu tháng.
Hắn đưa lên soi dưới linh quang – chỉ là… trung phẩm.
Hắn không thất vọng.
Chỉ lặng lẽ ngồi xuống, mở quyển sổ tay tự ghi, cẩn thận viết lại từng nhịp khống hỏa, từng bước hòa dược, mỗi lần điều khí – không bỏ sót nửa chi tiết.
“Thất bại… nhưng không vô ích.”
– “Nếu ta không có phép giả kim – biến đá thành vàng,
Nếu ta không có linh thạch tích lũy từ các lần giao dịch với Huyền Vân Các,
Nếu ta không có lò đan mới, kinh nghiệm pháp khôi, tài liệu tầng hai…”
– “Ta đã phá sản từ lần thứ ba.”
Hắn không cười.
Chỉ trầm ngâm viết xuống một dòng trong sổ tay luyện đan, như khắc cốt ghi tâm:
“Luyện Trúc Cơ Đan – không phải để đột phá.
Mà để hiểu rằng: tu đạo thật sự bắt đầu từ tầng này.”
…
Ngoài sân, trời bắt đầu mưa nhẹ.
Từng giọt rơi lộp bộp lên mái ngói, chạm vào lá sen già trong vườn cũ.
Vương Hùng rửa tay, vén tay áo cao, ngồi lặng lẽ trước lò đan. Đôi mắt không rời khỏi đỉnh lô, nhưng trong tâm trí hắn, những công thức đan đang xoay tròn, từng cấu trúc linh khí đang được dựng lại, phá vỡ, rồi tái lập.
Không ai thấy.
Không ai biết.
Chỉ có một người – đang lặng lẽ, kiên nhẫn, viết lại vận mệnh tu chân giới bằng máu, mồ hôi và thất bại… từ trong căn lều nhỏ khiêm tốn của Đan Đường.