Chương 162: Lò Đan Không Nói Dối – Trúc Cơ Thành Tài
Gần một năm trôi qua kể từ ngày Vương Hùng bắt đầu luyện Trúc Cơ Đan.
Từ một kẻ từng mười phần thất bại, nay hắn đã thuần thục đến mức mỗi lần luyện ra năm viên, thì ba viên hạ phẩm, hai viên trung phẩm – không lệch một mảy.
Không phải ai cũng hiểu giá trị con số này – nhưng đối với giới luyện đan, đó là tỷ lệ khiến đan sư lâu năm cũng phải toát mồ hôi lạnh.
“Trúc Cơ Đan mỗi mẻ chỉ cần luyện ra một viên là có thể xem như thành công.”
“Một viên trung phẩm, hai viên hạ phẩm là đã đủ vào hàng đỉnh tiểu tông.”
“Còn hắn… luyện năm viên như cơm bữa.”
Không phải may mắn, càng không phải thiên phú thần kỳ.
Tất cả là nhờ ba yếu tố:
Đan lô tốt – Huyền Tâm Lôi Hỏa Đỉnh với khả năng điều tiết linh hỏa cực chuẩn, độ ổn định gần như tuyệt đối.
Tài liệu chuẩn xác – ba cuốn ngọc giản tầng hai do chính tay Tống Vô Trần truyền lại, chứa đựng toàn bộ tinh túy luyện đan của Đan Đường.
Và quan trọng nhất – đạo tâm ổn định, vững như đá núi, không sợ thất bại, không tham vọng, không lùi bước trước sai lầm.
Vương Hùng không hề báo lại với sư phụ.
“Có những chuyện, không phải lúc nào cũng nên thành thật.”
Không phải vì giấu – mà vì hiểu.
Tống Vô Trần là người tốt, nhưng cũng là người thẳng thắn, cứng nhắc. Một người hiền. Nhưng tu đạo, đâu chỉ cần hiền? Có những con đường, phải đi một mình, và có những lúc, không thể mang theo ánh mắt lo lắng của người khác.
Vương Hùng – hắn không thể mãi là người hiền lành.
Hắn có kế hoạch. Và kế hoạch đó – cần vốn.
Tất cả Trúc Cơ Đan luyện ra được – hắn để riêng một túi, cẩn thận dán bốn lớp phù ẩn khí, tách biệt hoàn toàn với túi luyện tập, chuẩn bị mang xuống các đấu giá phường để đổi lấy linh thạch và tài nguyên quý.
“Không tông môn nào không cần Trúc Cơ Đan.”
“Đây là đan dược mở cửa đạo lộ – ai giành được, kẻ đó có khả năng dựng đệ tử mới.”
“Càng có giá trị – càng phải bán đúng lúc.”
Ngoài Trúc Cơ Đan, hắn còn luyện thêm mấy mẻ Tuyết Linh Định Dung Đan – loại đan dược từng khuấy đảo Huyền Vân Các suốt một thời gian dài vì công dụng giữ nhan sắc.
Dù không tăng tu vi, đan này lại khiến tu sĩ khắp nơi điên đảo – không chỉ nữ tu, mà cả nam tu muốn tặng cho đạo lữ, thậm chí là… cho chính mình.
“Nữ nhân muốn trẻ mãi không già.
Còn nam nhân… cũng muốn đạo lữ mình giữ mãi nét thanh xuân.”
“Không ai muốn sáng ra thấy gương mặt người bên cạnh mình biến thành một lão bà tóc bạc.”
“Tu đạo, tu tâm… nhưng chẳng ai dám bỏ qua cái ‘sắc’.”
Thế nên, hắn đoán – giá của loại đan này hiện tại có thể đã cao gấp đôi, gấp ba so với hai năm trước, và chỉ cần bán đúng lúc – đủ nuôi hắn tu tiếp hai ba năm mà không cần động đến linh điền.
Hắn ngồi trước đan lô, ánh hỏa lam phản chiếu ánh mắt trầm tĩnh.
Trên bàn có ba hộp ngọc:
– Một chứa 10 viên Trúc Cơ Đan (2 trung phẩm, 6 hạ phẩm, và 2 thượng phẩm cũ lưu lại làm mẫu)
– Một chứa 15 viên Tuyết Linh Định Dung Đan, đủ phẩm chất từ trung đến thượng phẩm, được phân loại cẩn thận.
– Hộp còn lại chứa một tập hợp đặc biệt gồm các loại đan dược như:
Tăng Nguyên Đan thượng phẩm – dùng để bù nguyên khí sau chiến đấu.
Tụ Linh Đan cực phẩm – dùng lúc kết trận tăng tốc hấp thu linh khí.
Ôn Mạch Đan đặc chế – phục hồi linh mạch tổn thương.
Trấn Thần Hoàn, Hồi Phách Đan, và cả vài viên đan thử nghiệm chưa từng xuất hiện trong bất kỳ ghi chép chính thức nào.
Tất cả được đóng kín trong hai túi trữ vật, dán bốn phù trận cách linh – không thể dò xét, không thể theo dõi.
“Không giống như kiếp trước.
Khi ấy, ta có Lạc Minh Cốc chống lưng. Tu đạo như người cưỡi thuyền, thuận nước mà đi. Nhưng cũng… không biết bơi.”
“Kiếp này – chỉ có một mình.
Nhưng ta đã học cách bơi.
Và ta sẽ không chết đuối nữa.”
Đêm ấy, khi trăng non lặng lẽ treo trên đỉnh trời, hắn khoác áo choàng đen, đeo mặt nạ vàng, lặng lẽ rời núi sau gần hai năm ẩn tu.
Mục tiêu: Huyền Vân Các – nơi từng vì hắn mà cháy cả mười phân đấu giá.
Túi trữ vật rung nhẹ bên hông, như đang cựa mình, nóng lòng được hé mở…
Lần này, không phải thử –
Mà là: chào hàng.
Không phải đan bình thường –
Mà là: đạo luyện thành đan.