Gần hai năm vắng mặt, bóng dáng áo đen che kín dung mạo lại một lần nữa xuất hiện trước cửa chính của Huyền Vân Các.
Chẳng cần mở miệng, cũng không cần báo danh. Chỉ một ánh nhìn từ thị nữ trông cửa, nàng đã lập tức nhận ra — người này… chính là khách quý năm xưa khiến toàn bộ hệ thống đấu giá chấn động suốt mấy tháng liền.
Chưa đầy một khắc sau, Chu Dĩnh thân đích thân bước ra tận cổng, cúi người mời vào:
– “Tiên hữu… lần này, Huyền Vân Các mong chờ ngài hơn cả linh tài trăm năm.”
Vương Hùng nhẹ gật đầu, thanh âm không vui không giận:
– “Lần này… ta mang theo thứ đủ để các ngươi cháy sàn ba phiên liên tiếp.”
...
Trong hậu sảnh, tại phòng đấu giá cấp cao, Chu Dĩnh mở hộp gỗ mà Vương Hùng đặt lên bàn.
Chỉ một thoáng nhìn, ánh mắt nàng rực lên như ánh sáng lân tinh:
– “Trúc Cơ Đan… không phải 1, mà là cả mười viên? Trong đó có hai viên thượng phẩm!”
Chưa dừng lại ở đó — hộp kế bên mở ra, là mười lăm viên Tuyết Linh Định Dung Đan, tỏa ra hương thơm thoang thoảng của mộc nhung hoa và tử lộ chi tủy.
– “Trời ơi… thứ này… giờ đã lên tới năm nghìn linh thạch trung phẩm một viên! Đến thượng phẩm thì không định giá nổi!”
Vương Hùng đặt xuống túi thứ ba — đầy đủ các loại: Tăng Nguyên, Tụ Linh, Hồi Phách, Ôn Mạch, tất cả đều phẩm cấp từ trung trở lên.
– “Toàn bộ, đưa vào ba phiên liên tiếp. Ghi rõ phân phẩm. Không ghi tên luyện đan sư.”
Chu Dĩnh lập tức gật đầu, gọi trưởng quản điều phối phiên đấu giá.
...
Tối hôm đó, tại sảnh đấu giá tầng cao nhất — không có ánh đèn rực rỡ, không có khách thường. Chỉ có tu sĩ cấp cao từ các tông môn quanh vùng và những nhân vật giấu mặt dưới pháp y cấm dò khí tức.
– “Tiếp theo là một kiện phẩm đặc biệt – Trúc Cơ Đan, phẩm cấp trung.”
– “Giá khởi điểm: tám ngàn linh thạch trung phẩm!”
– “Tám ngàn ba!”
– “Chín ngàn năm!”
– “Một vạn một!”
– “Hai vạn!”
Mỗi lần gõ chuông, cả hội trường lại chấn động. Đến phiên viên thượng phẩm đầu tiên xuất hiện, toàn bộ khách khứa đều im lặng.
Một nữ tu trẻ từ Vạn Hoa Cốc khẽ run giọng:
– “Một viên Trúc Cơ Đan… thượng phẩm… chưa từng xuất hiện trong ba năm qua.”
Cuối cùng, chỉ riêng hai viên Trúc Cơ Đan thượng phẩm đã được đấu giá với tổng số 48,000 linh thạch trung phẩm.
Còn mười viên còn lại — trung và hạ phẩm — cộng thêm, cũng lên đến 62,000 linh thạch.
...
Sau đó, là Tuyết Linh Định Dung Đan.
Không cần giới thiệu, chỉ cần hương thơm thoảng ra từ hộp ngọc, toàn trường rúng động.
– “Một viên thượng phẩm… khởi điểm 10,000!”
– “Mười hai!”
– “Mười tám!”
– “Hai mươi bốn!”
Cuối cùng, ba viên thượng phẩm được bán tổng cộng 71,000 linh thạch.
Bốn viên trung phẩm: 21,000
Tám viên hạ phẩm: 12,000
Tổng toàn bộ Tuyết Linh Định Dung Đan: 104,000 linh thạch trung phẩm.
...
Còn lại, các đan dược khác:
Tăng Nguyên Đan: 7 viên – 9,800
Tụ Linh Đan cực phẩm: 3 viên – 11,200
Hồi Phách và Ôn Mạch các loại: 5,500
Tổng phụ: 26,500
Tổng cộng sau ba phiên đấu giá:Trúc Cơ Đan: 110,000
Tuyết Linh: 104,000
Khác: 26,500
=> Tổng: 240,500 linh thạch trung phẩm.
Trong phòng nghỉ, Chu Dĩnh đích thân đưa túi linh thạch kèm theo khế ước giao dịch đã hoàn tất. Nàng nói nhỏ:
– “Tiên hữu… một tháng nữa, ta sẽ tổ chức một đại hội đan đạo. Nếu ngài không chê… xin hãy đến. Ta muốn mời ngài làm khách tôn vinh.”
Vương Hùng không trả lời ngay. Chỉ khẽ đưa mắt nhìn xuống Trấn Vân Thủy phía xa, ánh đèn lập lòe như sao trong sương.
“Không phải hôm nay. Nhưng… có lẽ sắp rồi.”