Sau ba phiên đấu giá liên tục kéo dài từ hoàng hôn đến tận canh ba, thu về hơn hai trăm bốn mươi nghìn linh thạch trung phẩm, Vương Hùng không nghỉ một khắc. Hắn lập tức rời khỏi Trấn Vân Thủy trong đêm tối, một mình quay về Ngũ Tinh Môn, mang theo hai túi trữ vật đã đổi vận mệnh.
Không ai hay biết.
Không một tu sĩ nào ngờ rằng — kẻ vừa khiến cả giới trung lưu tu đạo chấn động, khiến các tông môn tranh nhau nâng giá như điên, lại là một đệ tử vô danh trong mắt người đời.
Không ai thấy được — gã đeo mặt nạ vàng, đứng trên tầng ba khu đấu giá, im lặng như u linh, chính là kẻ ngày ngày quét rác, hứng nước trong hậu viện Đan Đường.
...
Về đến sư môn, hắn không nghỉ ngơi.
Không cần nghỉ.
Tâm hắn đã sớm tỉnh táo đến mức không thể ngủ yên.
Ngay trong đêm, hắn lập tức đóng cửa, bế quan ba ngày. Trong ba ngày ấy, luyện thêm ba mẻ Trúc Cơ Đan, đặc biệt tuyển chọn tài liệu tốt nhất từ đống linh dược mới mua về — cỏ long diệp ba trăm năm, cốt liễu thảo ngàn năm, thậm chí có cả linh tủy từ thạch ngọc ở biên cảnh.
Mỗi mẻ đan đều đảm bảo đạt chuẩn — hai viên trung phẩm, ba viên hạ phẩm.
Không phải luyện để bán, mà là để trao.
Sau khi luyện xong, hắn gọi hai người đệ tử thân tín dưới trướng, từng là tán tu được hắn cứu giúp trong những chương trước, hiện đang trà trộn làm tạp dịch dưới trướng của Tống Vô Trần để tiện quan sát biến động.
Hắn không vòng vo, không nhiều lời:
– “Hai ngươi thay ta, âm thầm lựa người.”
– “Không cần nhiều, chỉ cần mười người.”
– “Mỗi người phải đạt ba điều kiện:
Có thực lực nhưng bị ghẻ lạnh hoặc dìm ép.
Tâm tính không quá tham lam.
Biết ơn, biết giữ lời.”
Hai người lĩnh lệnh, chia nhau âm thầm dò xét khắp các khu vực ngoại môn, tạp dịch, thậm chí xuống tận Linh Dược Viện nơi thường bị các đệ tử khác coi thường.
Sau bảy ngày.
Bọn họ trở về, đưa ra một danh sách mười cái tên.
Không ai trong số đó nổi bật.
Không ai có bối cảnh hay dòng máu quý.
Nhưng mỗi người… đều mang trong mình vết xước của bất công.
Có người là luyện khí tầng mười một, đã trụ lại cảnh giới này suốt năm năm vì không đủ tài nguyên đột phá.
Có người từng bị vu oan trộm linh thảo, bị đánh đến gãy chân, suýt bị đuổi khỏi sư môn.
Có người từng là nội môn đệ tử, nhưng sau một lần thi khảo bị hạ độc, rớt hạng thảm hại rồi bị ép làm tạp dịch.
Có một thiếu nữ họ Từ, từng ba lần thi khảo bị “vô tình” đụng ngã ngay trước khi vào trận pháp khảo nghiệm.
Vương Hùng cầm danh sách, lặng lẽ đọc từng dòng. Mỗi cái tên là một câu chuyện.
Đọc xong, hắn khẽ gật đầu.
– “Chỉ cần mười người trung thành, còn hơn vạn kẻ đứng nhìn mà không làm gì.”
...
Ba ngày sau.
Tại một tiểu viện nhỏ phía bắc Ngũ Tinh Môn – nơi ít ai lui tới, ánh nắng chiếu nghiêng qua rặng trúc lưa thưa. Không khí thoảng mùi linh mộc và hỏa dược.
Vương Hùng, khoác áo xám nhạt, tóc buộc gọn, đeo mặt nạ nửa mặt, ngồi trước bàn đá.
Mười người được gọi đến. Ai nấy đều căng thẳng, nghi hoặc, thậm chí còn lo sợ đây là một cái bẫy.
Hắn không để họ đoán lâu.
Lấy ra mỗi người hai viên đan dược:
– Một viên Trúc Cơ Đan hạ phẩm.
– Một viên Trúc Cơ Đan trung phẩm.
– “Mỗi người… chỉ có hai cơ hội.” – Hắn nói, giọng trầm và chắc.
– “Một viên để thăm dò. Một viên để đột phá.
Nếu cả hai đều thất bại… hãy xem như ý trời chưa cho các ngươi bước lên con đường lớn.”
Mười người sững sờ.
Có người há hốc miệng, có người run tay, có người cúi đầu không dám tin.
Bọn họ vốn tưởng chỉ được ban vài viên Tụ Linh Đan – loại đan dùng để hồi phục linh khí, trợ tu đơn sơ. Ai ngờ, thứ được trao lại là đại đan mở đạo lộ — thứ mà ngay cả một số nội môn đệ tử cũng chưa từng chạm tới.
Một người định quỳ xuống, nhưng Vương Hùng ngăn lại:
– “Ta không cần các ngươi cảm ơn.”
– “Chỉ cần các ngươi nhớ – lúc người khác dẫm lên mặt các ngươi, là ai đã kéo các ngươi đứng dậy.”
Ánh mắt hắn lặng lẽ, nhưng như xuyên qua đá tảng, đâm thẳng vào tâm từng người.
– “Khi thời cơ tới — ta sẽ gọi.
Đến lúc đó… không được lùi.”
Từng người cắn răng gật đầu. Có đôi mắt ửng đỏ. Có bàn tay nắm chặt. Có kẻ lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt như bừng cháy một ngọn lửa chưa từng có.
...
Khi họ rời đi, Vương Hùng vẫn ngồi một mình dưới hiên.
Gió đêm thổi nhè nhẹ qua những sợi tóc rũ xuống trán.
Hắn rót một chén trà linh mộc, lặng lẽ nhấp môi.
Ánh mắt dõi ra phương xa, về phía sơn môn, về phía thế giới ngoài kia đang dậy sóng mà không ai hay biết.
“Không cần nhiều người.
Chỉ cần đúng người.”
“Hạt giống hôm nay…
Sẽ là trụ cột ngày mai.”
Không phải ai cũng đủ đạo tâm để dựng lại một tông môn.
Nhưng chỉ cần mười người giữ vững lòng mình…
Là đủ để dựng lại một lá cờ.