Chương 165: Giá Mộng Nhập Mộng – Mười Một Cây Mầm Ngày Mai

Dưới ánh trăng non, một động phủ tĩnh lặng tại sườn núi Đông Nam Ngũ Tinh Môn bất chợt lóe sáng trận văn hộ linh.

Vương Hùng – với thân phận Thạch Sanh – đã chuẩn bị đủ mọi điều kiện: trận pháp hộ pháp ba tầng, linh thảo an thần, tụ khí phù khảm quanh động, và dĩ nhiên, mười hai viên Trúc Cơ Đan được tuyển lựa kỹ càng.

Trước mặt hắn lúc này, là mười người đệ tử âm thầm được chọn lựa từ các kẻ bị chèn ép trong môn phái, cùng hai người tán tu theo hắn từ lâu: Dư QuảngTiền Phục.

Tổng cộng: mười hai người – một cơ hội thay đổi cả vận mệnh.

Hắn bước ra giữa sân, ánh mắt không kiêu ngạo cũng chẳng lạnh lùng, chỉ trầm ổn nói:

– “Trúc Cơ – không chỉ là cảnh giới, mà là bước chân đầu tiên vào con đường đại đạo.”

– “Tài nguyên, các ngươi đã có.”

– “Công pháp, các ngươi được truyền.”

– “Nhưng… thiếu một thứ – người dẫn đạo.”

Mười một người đồng loạt quỳ một gối:

– “Xin thỉnh Thạch sư huynh hộ pháp!”

...

Từ xưa đến nay, muốn Trúc Cơ thành công – phải đủ ba yếu tố:

• Đan dược thích hợp.

• Thân thể chuẩn bị kỹ.

• Có người chỉ dẫn – hộ pháp lúc chân nguyên bộc phát, tránh lệch tâm mà tẩu hỏa nhập ma.

Bằng không, dù có Trúc Cơ Đan, mười người thì tám thất bại.

Đó là lý do ngay cả những đại môn phái, mỗi trăm năm cũng chỉ có vài chục người lên Trúc Cơ.

...

Vương Hùng phân thân ra ba đạo pháp thân, tọa trấn ba hướng trận pháp.

Bản thể hắn, ngồi giữa sân, bắt quyết điều khí, đồng thời điều động linh lực khống chế nhịp đan mạch của từng người.

Ngọn gió trong sân đột nhiên dừng lại.

Ánh sáng từ các thân thể bắt đầu chuyển màu: lam, tím, đỏ, xám – mỗi người phản ứng khác nhau với đan dược, nhưng đều giữ nhịp ổn định.

Cho đến… người thứ bảy – một nam tử tên Hà Tấn – toàn thân run bắn.

Hơi thở đứt đoạn.

Khí tức đảo loạn.

Hai mắt trợn trắng.

Miệng rít lên những âm thanh nửa như rên rỉ, nửa như kêu cứu.

“Tẩu hỏa nhập ma!” – Tiền Phục thất thanh hét.

Vương Hùng lập tức vung tay.

– “Giá Mộng – Nhập!”

Phép Giá Mộng – một trong Thất Thập Nhị Biến – cho phép chủ thuật nhập vào giấc mộng người khác, dùng ý chí khống chế ảo cảnh, tái lập đạo tâm.

Chớp mắt, tâm thức hắn đã tiến vào nội hồn của Hà Tấn.

Một thế giới đỏ máu.

Hà Tấn đang bị bao vây bởi ký ức năm xưa – cảnh cha mẹ bị đồ tể giết hại vì tranh chấp linh thạch.

Tiếng khóc.

Tiếng cười điên loạn.

Tiếng nguyền rủa.

Hắn quỳ giữa biển máu, run rẩy gào:

– “Ta… không muốn nhớ nữa!”

Vương Hùng chậm rãi bước tới, bóng hắn lặng lẽ đứng trước Hà Tấn.

– “Chuyện đã qua… là mộng.

Ta giúp ngươi… tái mộng.”

Hắn bắt quyết, linh quang hiện lên.

Biển máu tan biến thành cánh rừng yên tĩnh.

Hà Tấn thấy cha mẹ đang trồng thuốc, bên cạnh hắn là một lò đan nhỏ cháy rực.

Nụ cười. Ánh sáng.

Một đạo tâm mới được hình thành.

Tâm hắn, ổn định lại.

...

Vương Hùng mở mắt.

Hà Tấn ngồi giữa sân, mồ hôi đổ như tắm, nhưng linh quang quanh người đã tụ lại – trúc cơ thành công!

...

Hai canh giờ sau.

Cả mười hai người đều thành công đột phá Trúc Cơ sơ kỳ.

Không ai bị phế căn.

Không ai tử vong.

Trong mắt họ – Vương Hùng giờ đây không chỉ là đại ân nhân, mà là người đầu tiên khiến họ cảm nhận được ánh sáng đạo lộ.

...

Vương Hùng đứng nhìn đám người đang quỳ lạy, khẽ nói:

– “Các ngươi không nợ ta gì cả.

Một ngày kia… nếu thấy sơn môn có biến lập tức hộ đạo trưởng lão Tống Vô Trần, lúc ấy, cần các ngươi đứng thẳng lưng lên mà làm người.

Chỉ vậy thôi.”

Hắn xoay người, không chờ cảm ơn.

Chỉ để lại một câu cuối:

– “Đạo… không cần nhiều người theo.

Chỉ cần người… không bỏ đạo.”