Sau khi mười hai người trong nhóm đột phá Trúc Cơ thành công, Vương Hùng không để họ nghỉ ngơi quá lâu. Dù ai cũng nghĩ rằng sau đại sự ắt phải có ngày nghỉ ngơi, có rượu mừng, có lời ca ngợi công lao, thì ba ngày sau, khi trăng mờ treo lửng lơ giữa trời, họ lại được triệu tập đến tiểu viện sau động phủ của sư phụ Tống Vô Trần — một nơi vốn yên tĩnh, hẻo lánh, thường chỉ có gió đêm và tiếng dế rả rích.
Không có tiệc rượu.
Không có trống kèn hay nghi lễ.
Cũng không có lời khen ngợi nào từ Vương Hùng.
Trên chiếc bàn đá cũ, dưới ánh trăng nhợt nhạt, chỉ có một cuộn giấy trận đang mở rộng. Trên đó, sơ đồ nội môn Ngũ Tinh Môn hiện rõ – từng khu vực như luyện đan đường, luyện kiếm thất, điện hộ pháp, khu trận pháp, thư khố các, kho tài nguyên, cả những tiểu viện không tên – đều được vẽ rõ nét, tỉ mỉ đến từng viên gạch, từng đường thông khí. Có thể thấy, người vẽ ra bản đồ này không những quen thuộc từng ngóc ngách môn phái, mà còn dụng tâm như khắc đồ tâm huyết cả đời.
Vương Hùng đứng yên giây lát, rồi từ tốn đưa tay chỉ vào từng khu vực.
– “Dư Quảng – ta muốn ngươi vào khu trận pháp, phụ trách bảo dưỡng pháp văn ngoài viện. Trước kia ngươi từng làm thợ khắc phù ở biên cảnh, tay nghề ổn định, lại quen nhẫn nại. Ta tin ngươi sẽ không làm ta thất vọng.”
Dư Quảng hơi cúi đầu, không nói gì, chỉ nghiêm mặt gật nhẹ. Ánh mắt hắn sắc bén, đầy quyết tâm.
– “Tiền Phục – ngươi sẽ vào luyện đan tiểu đường, tiếp xúc với các đệ tử luyện đan sơ cấp. Việc của ngươi không phải luyện đan, mà là quan sát, ghi chép – ai luyện đúng, ai sai, ai đang lạm dụng nguyên liệu, ai mượn cớ để tư lợi.”
Rồi lần lượt, hắn phân công các vị trí còn lại.
Có người được gửi đến khu hậu cần, phụ trách sổ sách nhập xuất vật tư, tưởng là đơn giản, nhưng thực chất là mạch máu điều phối toàn bộ môn phái.
Có người vào điện pháp khí – trông coi hồ sơ pháp khí bị hư hại, ghi nhận tình trạng và mức độ sử dụng từng món.
Một người khác chủ động xin nhận công việc trông thư khố ban đêm – nơi vốn bị xem là nhàm chán, chỉ toàn sách cũ và bản sao lệnh truyền. Nhưng trong mắt Vương Hùng, đó là nơi giữ mạch tri thức cốt lõi, nơi từng dấu vết mực phai đều đáng giá hơn cả kim ngân.
Không ai trong số họ được nhận chức vụ lớn.
Không ai được phép để lộ quan hệ với Vương Hùng.
Không ai có thể biết toàn cục – mỗi người chỉ giữ một nhánh nhỏ trong một cây to vô hình đang bắt rễ khắp môn phái.
Nhưng có một điều họ đều mang theo – là lời thề ngắn ngủi được truyền ra đêm hôm ấy, giữa trăng mờ:
“Nếu sơn môn có biến – bảo hộ Tống Vô Trần.
Nếu đạo bị lạc – nhớ lại đêm này.”
...
Vương Hùng khoanh tay sau lưng, chậm rãi bước quanh sân. Từng bước chân dường như khắc xuống đá những tầng khí lạnh và áp lực vô hình.
– “Ta không cần các ngươi trung thành với ta.” – Giọng hắn trầm tĩnh, đều đều như nước suối đêm khuya.
– “Ta cần các ngươi trung thành với Đạo.”
– “Từ nay, mỗi tháng Dư Quảng hoặc Tiền Phục sẽ mang đan dược, pháp phù hoặc linh thạch đến cho từng người. Chỉ đủ dùng, không dư thừa. Nếu ai bị phát hiện, rời khỏi ngay – không ai cứu, không ai quay lại tìm.”
Ánh trăng rọi qua tán cây, chiếu xuống vai hắn, đổ bóng người dài như nét mực tà trên giấy gấm. Một cái bóng mang theo niềm tin – hoặc gánh nặng – của một người gieo mầm cho tương lai chưa rõ hình dạng.
– “Chúng ta không làm phản tặc.
Chúng ta… chỉ gieo mầm.”
– “Một ngày kia, nếu cây cũ mục… thì các ngươi chính là rễ của rừng mới.”
...
Đêm tan dần.
Từng người rời khỏi tiểu viện bằng các lối mòn đã được đánh dấu trước. Không một lời tiễn biệt. Không ai hỏi ai. Nhưng ánh mắt họ, trong bóng đêm, đều rực lên ánh sáng đồng lòng như lửa âm ỉ cháy dưới tầng tuyết lạnh.
...
Ba ngày sau.
Một vài tin đồn nho nhỏ bắt đầu lan truyền trong nội môn. Khu trận pháp phía bắc – vốn hỏng suốt bốn tháng – bỗng dưng được khôi phục, dù không ai ký lệnh tu sửa.
Trong điện pháp khí, vài món pháp khí được ghi nhận đã được vá lỗi, phục hồi ổn định – nhưng không rõ ai làm.
Kho đan dược cũng phát hiện một số đan thượng phẩm đã được phục hồi linh tính – điều mà chỉ luyện đan sư cao cấp mới làm được.
Thư khố thì lặng lẽ, nhưng có kẻ tinh mắt nhận ra: vài bản chép tay cũ kỹ đã được hiệu đính, sửa lại toàn văn, chính xác đến từng chữ chú âm.
Không ai biết tại sao.
Không ai bị phát hiện.
Chỉ có Vương Hùng, và mười hai người kia, biết rằng những hạt giống đã thực sự bắt đầu nảy mầm.
...
Tối hôm đó, hắn quay lại động phủ, một mình ngồi trước lò đan. Lửa không cháy. Linh khí không tụ. Hắn không luyện đan. Không nhập định.
Chỉ lặng lẽ lấy ra một tờ giấy cũ, viết lên đó một hàng chữ:
“Trăm mầm không mọc cùng chỗ. Nhưng chung một gốc – là tâm đạo.”
Gấp lại, cẩn thận bỏ vào túi trữ vật bên hông.
Một ngày nào đó – nếu sơn môn đổ, nếu cả thiên hạ chìm trong hỗn loạn – tờ giấy ấy sẽ là chiếu thư, là cờ hiệu, là mầm non duy nhất để dựng lại cội gốc đã mất.