Chương 167: Bí Phương Tái Hiện – Đấu Giá Định Mệnh

Thấm thoắt gần mười năm kể từ ngày Vương Hùng đặt chân vào Ngũ Tinh Môn, uy danh của hắn trong giới đan đạo tại Trấn Vân Thủy giờ đã nổi lên như cồn – dẫu không ai biết tên thật sự của hắn. Mỗi một mẻ Tuyết Linh Định Dung Đan được tung ra đều khiến thị trường chấn động. Giá bán ngày càng cao, nhưng người mua ngày càng đông. Người ta tranh nhau từng viên, như tranh linh mạch giữa đại hoang. Có kẻ mua để dùng, có kẻ mua để tích trữ, lại có người chỉ để khoe mình từng cầm qua đan dược của “hắc đan sư ẩn danh”.

Huyền Vân Các – nơi từng hợp tác âm thầm với hắn – nay tổ chức một sự kiện long trọng: Đại Hội Đan Đạo Ngũ Châu, quy tụ các đan sư tinh anh, phường đấu giá cấp cao, tông môn lớn nhỏ khắp mười châu đến tranh tài, trao đổi và... tranh đoạt.

Chu Dĩnh – một trong những trưởng quản trẻ tuổi đầy tham vọng của Huyền Vân Các – đích thân gửi thiệp mời cho hắn. Thiệp mời chỉ có một dòng ngắn gọn:

– “Một bí phương đan thất truyền hơn trăm năm sẽ được đem ra đấu giá kín. Tiên hữu, nếu có hứng thú... mời đích thân tham gia.”

Vương Hùng không do dự. Hắn cải trang kỹ lưỡng, vận trường bào đen viền xám, giấu khí tức, mang theo một túi trữ vật đầy linh thạch, cùng vài lọ Tuyết Linh Định Dung Đan thượng phẩm – không chỉ làm “vé vào cửa”, mà còn là quân cờ áp chế kẻ khác nếu cần.

...

Đại hội diễn ra tại phân điện phía Bắc của Huyền Vân Các – nơi được bảo hộ bằng bốn lớp pháp trận, mỗi lớp đều do đan sư và trận sư hàng đầu liên thủ bố trí. Mỗi khách mời bắt buộc giấu tu vi, nghiêm cấm sát khí, và tuyệt đối không được dùng thần thức dọ thám người khác. Tất cả đều được giám sát bởi linh trận cảm ứng.

Trong một gian phòng riêng biệt dành cho khách ẩn danh, Vương Hùng ngồi dựa sau lưng ghế ngọc, ánh mắt khẽ nhắm, nhưng linh thức vẫn tỏa ra, quét qua từng biến động dù nhỏ nhất trong hội trường. Cẩn trọng – đã là bản năng.

Sau một vài món linh thảo quý hiếm và một vài bí kíp luyện đan tầng sơ cấp, đến phần tâm điểm – chiếc hộp ngọc tử đàn được đặt lên bục đá, tỏa ra linh quang nhàn nhạt.

Chu Dĩnh bước lên, giọng vang:

– “Món vật tiếp theo – một đan phương cổ xưa được tìm thấy trong di tích Cửu Dương Cốc, nơi từng là luyện đan thất của một tông môn cấp Nguyên Anh. Đây là đan phương chế luyện ‘Ngũ Hành Linh Tủy Đan’, đan dược được cho là có khả năng thanh lọc tạp chất trong linh căn, hỗ trợ cả ngũ linh căn đồng thời.”

Cả hội trường xôn xao. Người có thiên linh căn thèm thuồng. Người mang tạp linh căn thì đỏ mắt. Có người suýt đứng dậy nhưng bị đồng bạn giữ lại.

Chu Dĩnh tiếp lời:

– “Đan phương còn nguyên ba mươi sáu phần, thiếu ba vị phụ liệu cuối – nhưng vẫn đủ cấu trúc tổng thể để nghiên cứu phục dựng. Giá khởi điểm: 20.000 linh thạch trung phẩm. Mỗi lần trả giá không dưới 1.000.”

Một tiếng hít sâu đồng loạt vang lên. Hai mươi ngàn linh thạch trung phẩm – với nhiều người, là cả gia sản tích cóp cả đời. Nhưng với Vương Hùng – chỉ là nửa tháng đấu giá đan.

“Ngũ Hành Linh Tủy Đan...” – Hắn thì thầm. “Chính là thứ ta cần.”

Không chần chừ, hắn nâng bảng giá lên – giọng thản nhiên như nói một điều tất nhiên:

– “50.000.”

Cả hội trường chết lặng. Trong khoảnh khắc, tiếng xì xào cũng ngưng bặt.

Chu Dĩnh suýt trượt tay khỏi hộp gỗ, mắt khẽ lóe lên ánh sáng lạ.

Một khách ẩn danh trong phòng khác lập tức giơ bảng: – “55.000.”

Không để lâu, Vương Hùng lại giơ bảng, lần này giọng lạnh tanh như băng:

– “70.000.”

Lần này, cả hội trường im phăng phắc.

...

Vài phút sau, đan phương được đưa đến tận tay Vương Hùng. Hắn không vội mở ra, mà trước tiên dùng linh thức kiểm tra từng lớp phong ấn. Sau khi xác định đây là bản gốc thật, cấu trúc hoàn chỉnh, nét mực cổ vẫn còn khí tức pháp văn – hắn mới khẽ gật đầu.

– “Cảm ơn.”

Chu Dĩnh đứng bên, mỉm cười nhẹ:

– “Thứ này... chỉ người như tiên hữu mới đáng sở hữu. Mong có ngày thấy nó tái xuất trên đất này, danh chấn mười châu.”

Vương Hùng không đáp. Hắn chỉ chắp tay nhè nhẹ, đoạn quay lưng rời khỏi hội trường.

Bên trong túi trữ vật là Ngũ Hành Linh Tủy Đan phương – mảnh ghép quan trọng trong kế hoạch dài hơi hắn đã ấp ủ gần một thập kỷ. Bên cạnh là toàn bộ số linh thạch còn dư sau buổi đấu giá đan hôm trước – gần 190.000 linh thạch trung phẩm, sau khi đã trừ hết mọi chi phí.

Hắn không nói gì. Chỉ lặng lẽ bước giữa đêm khuya, ánh trăng soi lên khuôn mặt bình thản đến lạnh lẽo.

Ngửa mặt nhìn trời, hắn khẽ nhủ:

– “Kế hoạch ba mươi năm... lại tiến thêm một bước.”