Chương 168: Bóng Ma Trong Hội – Lặng Theo Huyết Kẻ Thù

Rời khỏi gian phòng đấu giá, Vương Hùng siết chặt tay áo, ánh mắt giấu sau tấm mặt nạ ánh lên vẻ thỏa mãn.

Ngũ Hành Linh Tủy Đan phương – một mảnh ghép thiết yếu cho hành trình ba mươi năm tái lập đại đạo – giờ đã nằm trong túi trữ vật của hắn.

Chỉ cần từng bước kiên định, kế hoạch sẽ thành hình.

Chỉ cần... không ai ngáng đường.

Thế nhưng, khi hắn đang hòa vào dòng người tấp nập chuẩn bị rời khỏi hội trường, một giọng nói vang lên, lẫn trong tiếng ồn ào của đám đông:

– "Chẳng qua chỉ là một phương đan thiếu hụt, không đủ để thay đổi vận mệnh."

Một câu nói tùy tiện.

Nhưng đối với Vương Hùng, âm thanh ấy chẳng khác nào một mũi tên xuyên thẳng vào trí nhớ.

Thân hình hắn khẽ chấn động.

Ánh mắt vốn bình thản lập tức trầm xuống như vực sâu.

Giọng nói này... không thể nhầm.

Chính là kẻ năm xưa đã truy sát hắn tại Huyết Xích Môn.

Chính là kẻ đã vung tên bắn trọng thương hắn trong hình dạng quạ đen, khiến hắn suýt nữa bỏ mạng, đành phải lưu lạc tha phương.

Giờ đây, khí tức đối phương đã đạt Trúc Cơ trung kỳ.

Vương Hùng không quay đầu, cũng không lộ bất kỳ sơ hở nào.

Chỉ lặng lẽ vận chuyển linh thức, trong lòng kết ấn pháp, âm thầm thi triển Hư Vô Phù Ấn – loại phù chú chuyên dùng để đánh dấu khí tức mà không để lộ dấu vết.

Một tia linh lực cực mảnh như tơ mỏng phóng ra, bắn thẳng vào bả vai đối phương, ghim chặt lấy luồng khí tức.

Xong.

Vương Hùng cúi thấp người, hòa vào dòng người lũ lượt rời khỏi hội trường, ánh mắt lạnh lẽo như băng vĩnh cửu.

"Không vội.

Truy tung ngươi trước.

Rồi sẽ lấy máu trả máu."

...

Bên ngoài phân điện Huyền Vân Các, sắc trời đã ngả sang chiều muộn.

Mặt trời rũ xuống chân trời, để lại những vệt đỏ ửng như vết máu loang trên bầu trời xám xịt.

Gió chiều thổi tới, lẫn mùi linh dược nhè nhẹ từ các tiệm thuốc quanh phố.

Kẻ kia sau khi rời hội trường không hề lập tức ly khai, mà thay đổi hành trình liên tục:

– Ba lần rẽ ngõ tắt.

– Hai lần thay áo choàng.

– Thậm chí còn vận dụng một loại linh pháp ẩn thân cấp thấp.

Thủ đoạn tinh vi.

Nếu đổi lại là kẻ khác, e rằng đã để mất dấu.

Nhưng trước Vương Hùng, tất cả chỉ là trò trẻ con.

Ẩn mình trên mái nhà, vận dụng Ẩn Hình Phù, hắn lặng lẽ bám theo, từng bước, từng hơi thở.

"Giống như săn một con sói bị thương...

Một khi sơ suất, ngươi sẽ biến thành con mồi."

...

Đêm dần buông xuống, ánh trăng mỏng như lưỡi dao vắt ngang bầu trời.

Kẻ kia rốt cuộc rời khỏi khu dân cư, băng qua mấy dặm đường đất, tiến vào vùng rừng hoang phía Nam thành.

Vương Hùng co người lại, hòa tan thân hình vào bóng tối.

Đi được một quãng dài, kẻ kia dừng lại bên một bãi đất hoang, chung quanh là cỏ dại cao ngập đầu người.

Không khí nặng nề, mùi mục rữa của cây cỏ phảng phất trong gió.

Tên kia lặng lẽ lấy ra một viên truyền âm phù, định liên lạc với đồng bọn.

Ngay khoảnh khắc ấy —

Một tia sáng đỏ thẫm bắn vụt qua màn đêm.

Đó là Hỏa Ảnh Phù – phù chú do chính tay Vương Hùng tự chế, ngưng tụ hỏa linh, vừa có khả năng phong cấm vừa có thể chấn động tâm thần đối thủ.

– "Ai?!"

Tên kia giật mình xoay người, rút ra một thanh trường đao đen thẫm, vung lên ngăn cản.

Từ trong bóng tối, Vương Hùng chậm rãi bước ra.

Hắn dùng Giả Hình Thuật trong Thất Thập Nhị Biến, biến hóa gương mặt thành một kẻ xa lạ, đề phòng lộ thân phận.

Ánh sáng hỏa phù phản chiếu lên gương mặt lạnh như băng.

Giọng nói trầm thấp vang lên:

– "Ngươi còn nhớ, mười năm trước, kẻ bị các ngươi truy sát ở Huyết Xích Môn không?"

Tên kia – Tống Kỳ – thoáng ngẩn ra, rồi ánh mắt lập tức hiện lên sát khí điên cuồng.

– "Ngươi là... con chuột nhắt còn sót lại?"

Vương Hùng nhếch mép cười lạnh:

– "Và hôm nay, con chuột ấy... đến lấy mạng ngươi."

Không nói thêm, trường đao và kiếm khí cùng lúc rít lên, lao vào nhau như hai luồng lốc xoáy.

Tống Kỳ vận toàn lực, đao khí cuộn trào, linh lực bạo phát mạnh mẽ.

Vương Hùng cũng không nhường.

Hắn vận khởi Hỏa Hành Quyết, pháp môn hỏa hệ do hắn tự cải tiến từ Thất Thập Nhị Biến.

Ánh lửa lam đỏ bùng lên trên tay hắn, nhiệt độ khu rừng đột ngột tăng cao.

Hỏa quang chiếu sáng bãi đất hoang.

Kiếm lôi, đao khí, hỏa diễm — đan xen vào nhau thành một bản giao hưởng tử vong giữa màn đêm.

Cuộc chiến... chính thức bắt đầu.