Giữa bãi đất hoang dưới ánh trăng mờ, hai thân ảnh đối đầu như hai ngọn núi lặng im trước bão.
Hơi thở Tống Kỳ dồn dập, ánh mắt đầy sát khí.
Trái lại, Vương Hùng chỉ đứng đó, kiếm gỗ lặng trong tay, khí thế như biển sâu không thấy đáy.
Đột nhiên, Vương Hùng động.
Hắn vung tay, một chưởng vẽ ra ánh lửa đỏ thẫm – thiêu đốt cả bầu không khí trước mặt.
Chưởng lực mang theo khí thế hừng hực, như dãy núi lửa phun trào, xô tới Tống Kỳ.
– "Hỏa công pháp?!"
Tống Kỳ khẽ nhếch mép cười lạnh.
Hắn lập tức bắt quyết, linh lực thổ hệ bùng ra.
Dưới chân hắn, mặt đất chấn động, đá vụn nổi lên, từng mảng thổ lực ngưng tụ thành tường đất, chắn ngay trước mặt.
ẦM!!!
Hỏa chưởng đập vào bức tường đất, lửa tản ra, nhưng không phá được kết giới dày đặc kia.
– "Ha!" – Tống Kỳ cười ngạo. – "Hỏa sinh thổ!
Ngươi dùng hỏa hệ đối thổ hệ, chính là tự chui đầu vào lưới."
Tống Kỳ bấm niệm pháp quyết, đất dưới chân Vương Hùng lập tức hóa lầy lội, rồi cứng lại như xiềng xích, trói chặt lấy hai chân hắn.
– "Địa Lao Trói Hồn!"
Chớp mắt, thân thể Vương Hùng như bị chôn vào lòng đất.
Tống Kỳ không bỏ lỡ cơ hội, hú lên một tiếng, tung thân lao tới, trường đao vẽ thành vòng cung hung mãnh.
Một đòn toàn lực, muốn chém đôi thân thể Vương Hùng!
Nhưng...
Ngay khoảnh khắc đao kề sát.
Vút!
Một thân ảnh lửa lam bùng lên từ lòng đất, hóa thành tàn ảnh vụt ra sau lưng Tống Kỳ.
– "Phân thân?!"
Tống Kỳ hoảng hốt.
Thì ra Vương Hùng từ đầu đã vận dụng Hỏa Ảnh Phân Thân, tạo một tàn ảnh hỏa diễm thay thế!
Một đòn trí mạng hụt mất.
– "Không chỉ đơn giản là ngươi khắc ta." – Giọng Vương Hùng trầm lạnh vang lên bên tai Tống Kỳ.
Trong khoảnh khắc Tống Kỳ còn chưa kịp xoay người, một đạo kiếm ảnh lấp loáng ánh lôi lam đã từ phía sau xẹt tới!
Bùm!
Tống Kỳ vội vàng lăn người tránh thoát trong gang tấc, nhưng vạt áo đã bị xé toạc, để lộ lớp hộ thân phù run rẩy ánh sáng yếu ớt.
Sắc mặt hắn trở nên khó coi.
"Tên này... không chỉ biết đánh liều.
Hắn còn có chiến thuật."
...
Không khí trên bãi đất hoang dần trở nên ngột ngạt.
Đất đá bị thiêu cháy đen kịt.
Thổ lực và hỏa lực đan xen, sóng khí nóng lạnh va đập, từng trận gió mang theo bụi đá xoáy lên thành lốc xoáy nhỏ.
Vương Hùng không vội tấn công.
Hắn lặng lẽ chuyển đổi linh lực, trong lòng thầm vận Hỏa Hành Quyết, linh lực trong đan điền tuần hoàn theo ba vòng nhỏ, một vòng lớn.
Ánh lửa quanh thân hắn dần mờ đi, ngưng tụ lại thành từng điểm sáng.
– "Tiểu tử, ngươi không chạy được đâu!"
Tống Kỳ gầm lên, giẫm mạnh xuống đất.
ẦM ẦM!
Từ dưới lòng đất, hàng chục cột đá nhọn hoắt bắn vọt lên, như bầy rắn đất phóng tới bao vây Vương Hùng.
"Địa Xà Loạn Kích!"
Một chiêu mạnh mẽ, phòng thủ lẫn tấn công đều có.
Vương Hùng ánh mắt lóe sáng.
Hắn không lùi, mà ngược lại, lao thẳng về phía đám xà thạch đang chĩa tới.
Một tay hắn kết ấn.
Một vòng xoáy hỏa lam bùng nổ quanh người.
"Hỏa Dực Lôi Ảnh!"
ẦM!!!
Lửa bùng ra, xoắn lấy lôi điện, đốt cháy toàn bộ thạch xà chỉ trong chớp mắt.
Nhưng khí thế của Tống Kỳ không hề giảm.
Hắn vận thêm bí pháp, thân thể càng thêm nặng nề như khối sắt, linh lực thổ hệ tràn ngập.
Một chưởng đánh xuống!
Mặt đất nứt toạc, sóng đất như sóng thần ập tới
Bốn bức tường đất dày đặc từ lòng đất bắn lên, bao vây Vương Hùng vào một khu vực chỉ rộng vài trượng.
Đỉnh đầu cũng lấp lửng bụi đất, như muốn nhấn chìm đối phương trong mộ phần sống.
"Thổ Lao Tử Vong!"
Một chiêu tuyệt sát, từng giúp Tống Kỳ chém giết vô số địch nhân.
Vương Hùng đứng giữa vòng đất, ngọn lửa quanh người bị áp chế đến mức chỉ còn lấp lóe trong bóng tối.
Bốn phía chật hẹp.
Trên đầu đất đá nặng nề.
Đường lui đã tuyệt.
...
Tống Kỳ cười lạnh, ánh mắt lóe lên vẻ dữ tợn.
Hắn từ từ rút ra một thanh bảo kiếm nặng nề, ánh sáng thổ hệ lưu động quanh lưỡi kiếm.
– "Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không ngõ ngươi lại xông vào!"
Tống Kỳ bước từng bước chậm rãi tới, khí thế như núi đè, kiếm khí sắc lạnh.
Hắn muốn tận tay cắt đầu Vương Hùng, đích thân kết thúc mối họa mười năm trước!