Chương 170: Đào Mộc Khắc Thổ – Lôi Hỏa Tru Kim

Giữa bãi đất hoang mịt mù bụi cát, ánh trăng mờ chiếu xuống một vùng chiến địa hoang tàn.

Bốn bức tường đất cao lớn dựng quanh Vương Hùng, như lồng giam tử vong không lối thoát.

Tống Kỳ cười ngạo nghễ, từng bước áp sát, thanh bảo kiếm trong tay bừng bừng khí thế.

– "Chạy đi đâu cho thoát, con chuột!"

Nhưng đúng lúc ấy, Vương Hùng lại nhẹ nhàng cười khẽ.

Không chút hoảng hốt.

Không chút sợ hãi.

Từ trong áo bào, hắn chậm rãi rút ra một vật —

Một thanh kiếm.

Gỗ đào mộc xù xì, thân kiếm cháy nám, xấu xí thô kệch như một khúc củi mục.

Tống Kỳ sững người, rồi lập tức bật cười ha hả:

– "Dùng gậy gộc chống lại kiếm thép? Ngươi đang tự tìm chết đấy à?!"

Vương Hùng :

Cảnh giới cao nhất kiếm đạo, chắc ngươi chưa biết

Cành cây ngọn cỏ cũng là kiếm, kiếm của ta không cần sắc.

Rồi nâng thanh Xích Lôi Đào Mộc Kiếm ngang tầm mắt.

Ầm!

Một tiếng vang khẽ.

Từ thân kiếm, từng đạo lôi quang lam đỏ bừng sáng.

Điện quang chớp nháy, từng tiếng nổ lách tách vang lên như sấm đầu đông.

Sức mạnh lôi điện lúc ẩn lúc hiện.

Một khí thế kỳ dị, tựa như núi lửa ngủ đông bỗng dưng thức tỉnh.

Tống Kỳ giật mình, bản năng cảm nhận được nguy hiểm.

Nhưng đã muộn.

– "Ngũ hành tương khắc: Mộc khắc Thổ!"

Vương Hùng khẽ quát, vung kiếm bổ thẳng xuống đất!

ẦM!

Từ mũi kiếm, một đạo linh khí mộc hệ hóa thành rễ cây vô hình đâm thẳng xuống nền đất.

Rắc rắc rắc!

Bốn bức tường đất vững chắc như thành đồng vậy mà lập tức run rẩy, vỡ toác từng mảng lớn như bị rễ cây xuyên thủng.

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.

Mặt đất nổ tung.

Bốn bức tường sụp đổ!

Tống Kỳ bị sóng chấn động dội ngược và thổ công pháp bị phá dẫn đến phản phệ, thân thể bật lùi, khí huyết đảo loạn, phun ra một ngụm máu tươi.

– "Khục!"

...

Chưa kịp ổn định, Vương Hùng đã bước tới, kiếm gỗ chĩa thẳng.

– "Ngũ hành tương sinh: Mộc sinh Hỏa!"

ẦM!

Lửa bùng lên từ thân kiếm, rực cháy đỏ lam.

Một luồng hỏa lực như dung nham sông núi tràn ra, trùm lên người Tống Kỳ.

Hắn vội vàng vung kiếm chắn trước ngực!

Nhưng...

– "Ngũ hành tương khắc: Hỏa khắc Kim!"

ẦM!

Ngọn lửa đỏ lam bùng nổ dữ dội.

Thanh bảo kiếm thép trong tay Tống Kỳ chỉ cầm cự được nửa hơi thở, lập tức đỏ rực như sắt nung, rồi nứt toác!

Đinh!

Một tiếng vỡ vụn chát chúa vang lên.

Linh khí kim hệ tan vỡ.

Mảnh vỡ của bảo kiếm cắm xuống đất, bốc khói âm ỉ.

Tống Kỳ ngơ ngác, như không thể tin nổi.

– "Sao có thể...!"

...

Vương Hùng thu Xích Lôi Đào Mộc Kiếm về, động tác thong thả, như chưa hề giao chiến.

Hắn liếc nhìn kẻ thù, ánh mắt lạnh như sương.

– "Kiếm của ta... không phải để giết hạng người như ngươi."

Tống Kỳ run lên, sắc mặt tái mét.

Hắn vội vàng vứt kiếm gãy, hai tay dang ra, vội vã nói:

– "Khoan đã! Đạo hữu, mọi chuyện có thể thương lượng!

Chỉ cần ngươi tha mạng, linh thạch, đan dược, bí pháp... ta đều có thể dâng lên!"

Nhưng trong đáy mắt Tống Kỳ, sát ý nhấp nháy.

Bàn tay phải âm thầm co lại, một đạo tiểu phù trận ẩn giấu giữa ngón tay, chuẩn bị đánh ra đòn chí mạng.

– "Chết đi!"

Vèo!

Một tia sáng đen nhỏ như sợi tóc bắn ra từ tay áo Tống Kỳ, nhắm thẳng giữa mi tâm Vương Hùng.

Nhưng...

Thân ảnh Vương Hùng như làn khói tan biến.

Chỉ còn lại một hố nhỏ giữa đất.

– Thất thập nhị biến Thổ Độn!"

Tống Kỳ còn chưa kịp kinh ngạc, thì...

ẦM!

Một cơn chấn động dưới chân!

Hắn vừa kịp xoay người — thì bàn tay lạnh như băng đã đặt lên sau lưng.

ẦM!!!

Một chưởng cuồng bạo xuyên thủng hộ thể linh khí, trực tiếp đánh nát tâm mạch.

Tống Kỳ trợn trừng mắt, máu họng phun thành vòi, thân thể cong như cung gãy, đổ vật xuống đất.

Hơi thở tắt lịm.

...

Vương Hùng đứng lặng, bàn tay còn lưu chút ấm áp linh lực.

Hắn khẽ nói, giọng trầm thấp vang giữa đêm khuya:

– "Kiếm của ta... dùng để cứu người.

Ngươi không xứng chết dưới nó."

Ánh trăng lạnh lùng chiếu xuống.

Bãi đất hoang vắng chỉ còn lại một người, một kiếm gỗ, và một con đường chưa biết điểm cuối.