Ánh trăng nhạt nhòa rải xuống bãi đất hoang, nhuộm cả chiến trường đẫm máu trong sắc trắng lạnh lẽo.
Gió đêm thổi qua, mang theo mùi tro bụi, thi thể Tống Kỳ nằm yên, không còn sinh cơ.
Vương Hùng thu hồi tay, ánh mắt không vui mừng, cũng chẳng buồn thương.
Một tia linh lực lóe qua đầu ngón tay, hắn thi triển Hỏa Hành Quyết, thiêu rụi thân xác kẻ thù thành một đống tro tàn trong khoảnh khắc.
– "Không lưu nhân quả, không để oán nghiệp vương vấn."
Giọng hắn trầm thấp, như nói với người đã khuất, cũng như nhắc nhở chính mình.
Sau trận chiến, Vương Hùng không vội rời đi.
Hắn đứng lặng giữa bãi đất trống, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phương xa.
Trong lòng, không phải là sự thỏa mãn vì giết được kẻ thù, mà là sự tỉnh táo lạnh lùng:
"Con đường phía trước… còn rất dài."
Chỉ một Tống Kỳ chưa là gì.
Phía sau hắn, còn có cả Ngũ Tinh Môn mục nát.
Phía sau Ngũ Tinh Môn, còn là cả một thế giới tu tiên ngập tràn tranh đoạt và phản bội.
Muốn đổi thiên địa, trước hết phải đổi chính mình.
Muốn hành đạo, trước hết phải có thực lực không ai lay chuyển được.
Vương Hùng siết chặt Xích Lôi Đào Mộc Kiếm trong tay.
Thanh kiếm gỗ thô kệch vẫn âm thầm rung lên nhè nhẹ, như cùng chủ nhân thề nguyện dưới ánh trăng bạc.
Sau khi kiểm tra xung quanh xác nhận không còn dấu vết, Vương Hùng thi triển Ẩn Hình Thuật, rời khỏi chiến trường.
Hắn lặng lẽ quay về khu thành trì bên ngoài Huyền Vân Các.
Không ai biết rằng đêm nay, một kẻ từng tham gia hủy diệt Huyết Xích Môn đã phải trả giá.
Cũng không ai biết, một hạt giống phục thù lặng lẽ đang lớn dần từng ngày, từng đêm.
Trở lại tiểu viện yên tĩnh, Vương Hùng lập tức lấy ra chiếc hộp ngọc chứa Ngũ Hành Linh Tủy Đan phương hắn giành được trong hội đấu giá.
Hắn cẩn thận mở hộp, linh thức quét qua từng dòng chữ được ghi bằng huyền văn cổ ngữ.
– "Quả nhiên không phải đan phương phổ thông…"
Ngũ Hành Linh Tủy Đan – một loại đan dược cực kỳ quý hiếm, có tác dụng:
• Tăng tốc ngưng tụ chân nguyên cho kết đan kì
• Củng cố căn cơ trước khi kết đan.
• Điều chỉnh ngũ hành cân bằng, phòng ngừa tẩu hỏa nhập ma khi tiến vào Kết Đan kỳ.
Với người khác đây là thứ bỏ đi nhưng với hắn đây chính là thứ mà sau này hắn thật sự cần thiết cho quá trình kết đan. Vì hắn thuộc tính ngũ linh căn so với song linh căn, tam linh căn việc kết đan khó hơn rất nhiều.
Vương Hùng cười nhạt.
– "Từ nay về sau, ta không chỉ phải luyện Tuyết Linh Định Dung Đan, Tụ Linh Đan, Tăng Nguyên Đan…
Mà còn phải luyện luôn đan phương thất truyền này."
Hắn biết, trên con đường hành đạo, không chỉ mình hắn cần mạnh lên.
Cần xây dựng một thế hệ mới.
Một thế hệ đạo tâm kiên định, thực lực vững chắc, có thể gánh nổi đại nghiệp diệt Ngũ Tinh Môn trong tương lai.
Vương Hùng ngồi xếp bằng, tay trái vuốt nhẹ Xích Lôi Đào Mộc Kiếm, tay phải bắt quyết nhập định.
Trong tâm trí, những mảnh ký ức chồng chéo:
• Hình ảnh Lạc Minh Cốc ngày xưa yên bình.
• Tiếng cười của đồng môn.
• Ánh mắt từ ái của sư phụ cũ Pháp Khôi.
• Và cả khuôn mặt nghiêm nghị nhưng nhân hậu của Tống Vô Trần hiện tại.
Tất cả, từng chút một, hun đúc thành một ngọn lửa không thể dập tắt trong lòng hắn.
– "Không chỉ vì thù hận. Không chỉ vì bản thân."
– "Mà vì… thế gian này vẫn còn cần ánh sáng."
Ngoài trời, mưa bụi nhẹ nhàng rơi xuống, từng giọt từng giọt đọng lại trên mái ngói cũ kỹ.
Trong tiểu viện nhỏ bé ấy, một người trẻ tuổi âm thầm siết chặt nắm đấm.
Một ngọn lửa mới, mạnh mẽ hơn, kiên định hơn, lại lần nữa bùng lên.
Hắn – Vương Hùng – sẽ đi đến cùng.
Dù con đường trước mặt ngập tràn mưa máu, gió tanh, cũng không quay đầu.