Chương 173: Luyện Đan Gian Khó – Đạo Lộ Chưa Thành

Trong tiểu viện nhỏ yên tĩnh, ánh sáng lò đan nhấp nháy không ngừng.

Mùi dược liệu nồng đậm tràn ngập không gian, hòa lẫn mùi đất, mùi tro tàn và hương linh khí mờ nhạt.

Vương Hùng khoanh chân trước Huyền Tâm Lôi Hỏa Đỉnh, hai tay bắt quyết, toàn thân linh lực vận chuyển đến cực hạn.

Trong lò, năm loại linh thảo ngũ hành đang từ từ dung hợp:

Hỏa Tinh Thảo đỏ rực như than hồng.

Thủy Tâm Hoa xanh thẳm như nước suối sâu.

Thổ Nguyên Chi nặng nề như núi.

Kim Tủy Mễ ánh kim lấp lánh.

Mộc Vân Diệp mềm mại như sương.

Ngoài ra, còn có một viên Âm Dương Linh Nhũ quý giá, dùng để trung hòa ngũ hành cực đoan – thứ vốn chỉ có thể thu được từ những khe núi nơi linh mạch hội tụ âm dương giao thoa.

Mọi thứ đang ở giai đoạn then chốt.

Linh hỏa lam đỏ trong lò không ngừng thay đổi hình dạng, lúc như rắn uốn lượn, lúc lại như hồ lô xoáy sâu, phát ra âm thanh tí tách rất nhỏ – như tiếng thì thầm giữa trời đất.

...

Mồ hôi rịn trên trán Vương Hùng.

Dù tu vi hắn đã đạt Trúc Cơ trung kỳ, nhưng việc khống chế linh hỏa với bảy biến liên tục lại cực kỳ gian nan.

Chỉ một sai lầm nhỏ, nhiệt độ vượt ngưỡng, hoặc khí tức mất cân bằng, đều sẽ khiến toàn bộ mẻ đan thất bại.

– "Không được để một hành nào lấn át hành còn lại…

Không được sai dù chỉ nửa hơi thở."

Hắn nghiến răng, duy trì linh lực chặt chẽ.

Trong đan điền, linh lực xoay tròn như vòi rồng.

Mỗi lần dẫn hỏa, hắn phải điều khiển cả ngũ hành cùng một lúc, từng dòng linh lực đều phải chuẩn xác đến từng phân.

Tầng hỏa đầu tiên – ổn định, dẫn linh khí thẩm thấu.

Tầng hỏa thứ hai – xoáy chặt, gom dược tính lại một chỗ.

Tầng hỏa thứ ba – đã bắt đầu run rẩy, lửa trong đỉnh loé sáng bất thường.

ẦM!

Một tiếng nổ nhỏ vang lên trong lò.

Dược khí hỗn loạn, các luồng khí lượn quanh không theo quy luật nào nữa.

Mặt mũi Vương Hùng biến sắc.

– "Không ổn!"

Hắn vội vàng vận chuyển linh lực, cố gắng khống chế.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, linh hỏa lắc lư dữ dội, màu sắc các nguyên liệu lệch nhau:

Kim hệ ngưng tụ quá sớm – đông lại như thủy ngân băng giá.

Mộc hệ bốc hơi quá nhanh – để lại chỉ một lớp mỏng tro bụi.

Thổ hệ chưa kịp ổn định – vỡ ra thành mảnh vụn như đá vỡ.

Kết quả...

ẦM!!!

Một tiếng nổ lớn rung chuyển cả tiểu viện.

Nắp đan lô văng lên trời cao, tàn tro dược liệu văng tung tóe khắp sân.

Khói đen bốc lên cuồn cuộn, mùi khét lẹt tràn ngập.

Vương Hùng lùi lại ba bước, sắc mặt tái nhợt.

Một tia máu rỉ ra nơi khoé miệng — phản phệ do linh khí nghịch chuyển.

Tuy chưa nguy hiểm tính mạng, nhưng tinh thần hắn bị chấn động mạnh.

Hắn nhìn vào lò đan.

Chỉ thấy bên trong — một đống cặn đen cháy khô, chẳng có viên đan nào hình thành.

Thất bại.

Rõ ràng, rành mạch.

Không thể ngụy biện. Không thể đổ lỗi.

...

Không khí trầm mặc.

Chỉ có gió nhẹ thổi qua, mang theo chút bụi tro lặng lẽ.

Trăng đã lên cao, chiếu xuống bóng dáng cô độc và tĩnh lặng của người luyện đan thất bại.

Vương Hùng thở ra thật sâu.

Ánh mắt hắn không có vẻ tức giận, chỉ trầm tĩnh hơn.

– "Đây mới là tu hành thật sự."

Không có đường tắt.

Không có kỳ tích từ trên trời rơi xuống.

Muốn thành tựu đại đạo, phải đi từng bước, từng bước qua máu và nước mắt.

Hắn ngồi xuống bậc thềm đá, nhắm mắt hồi tưởng toàn bộ quá trình vừa rồi:

Giai đoạn trộn dược liệu – hơi vội.

Giai đoạn dung hợp linh khí – lôi hỏa bộc phát sớm.

Giai đoạn ổn định ngũ hành – tâm cảnh hơi dao động.

Từng lỗi nhỏ, từng chút sai lệch…

Cuối cùng tích tụ thành thất bại không thể cứu vãn.

Hắn nhớ lại lời của vị tán tu từng sống cùng trong hang đá năm xưa:

– "Luyện đan, không chỉ là kỹ thuật.

Mà là phản chiếu tâm người."

...

Vương Hùng mở mắt, ánh mắt thâm sâu như biển đêm.

Hắn đứng dậy, phủi bụi tro trên người.

– "Không ai dạy ta."

– "Không ai đi trước ta."

– "Ta phải tự mình mở ra con đường."

Giọng nói khẽ, nhưng kiên định như đá tạc.

Không than trách. Không do dự. Không buông bỏ.

Không chút chần chừ, hắn lấy ra phần tài liệu thứ hai.

Tay có chút run nhẹ — không phải vì sợ hãi, mà vì quyết tâm quá lớn.

Một ngọn lửa bùng cháy trong lòng, hóa thành động lực bất tận.

Lại bắt đầu một lần luyện đan mới.

Từng thảo dược được phân loại lại. Từng dòng linh lực được tính toán lại.

Hắn điều chỉnh hơi thở. Điều chỉnh tâm mạch.

Tay bắt quyết, linh hỏa lại một lần nữa bùng lên, mang theo mùi hương khác biệt.

Trong lòng hắn, chỉ còn lại một câu:

– "Chỉ cần ta còn sống, thất bại bao nhiêu lần cũng không ngăn được ta."

Không phải thiên tài mới kiên định như vậy.

Mà là vì hắn đã hiểu:

Thất bại, chính là chất liệu tạo nên đạo.

...

Đêm khuya phủ xuống.

Ánh đèn lò đan trong tiểu viện lại bừng sáng.

Lần nữa soi rọi bóng dáng đơn độc của một người trẻ tuổi —

Đang từng bước viết nên huyền thoại cho chính mình.