Dưới ánh đèn le lói của lò đan, khuôn mặt Vương Hùng chìm trong ánh lửa lam đỏ, ánh mắt kiên nghị nhưng mơ hồ hiện nét căng thẳng.
Trước mặt hắn, Huyền Tâm Lôi Hỏa Đỉnh lại một lần nữa bốc lên hơi nước nóng rực.
Bên trong lò đan, những loại linh thảo quý báu vừa được thêm vào:
Mộc Vân Diệp tan thành từng dòng linh khí xanh ngọc.
Hỏa Tinh Thảo cháy bập bùng.
Thổ Nguyên Chi lặng lẽ xoay chuyển như thiên thạch trong vũ trụ.
Kim Tủy Mễ lóe sáng từng vệt kim quang.
Thủy Tâm Hoa như trăng non dập dềnh giữa biển sương.
Bên cạnh đó, viên Âm Dương Linh Nhũ lơ lửng, như mặt gương chập chờn ánh sáng âm dương, chờ được dung hợp vào đúng khoảnh khắc.
...
Vương Hùng hít sâu, linh lực vận chuyển theo Hỏa Hành Quyết, từng tầng, từng tầng dẫn lực.
Tầng thứ nhất – ổn định.
Tầng thứ hai – ngưng tụ.
Tầng thứ ba – bắt đầu chuyển hóa.
Mồ hôi lại thấm ướt trán.
Tầng thứ tư.
Ngay lúc bước vào tầng lửa thứ tư, đột nhiên, một sai lệch nhỏ bé xuất hiện.
Kim hệ linh khí — do bản thân kim thuộc tính mạnh bạo — đột ngột trội hơn một nhịp so với mộc hệ.
Chỉ một nhịp.
Chỉ một hơi thở chệch nhịp.
ẦM!
Một tiếng nổ trầm đục vang lên trong lòng lò.
Ánh sáng lam đỏ chập chờn rồi tắt phụt.
Một luồng khói đen xông ra, sặc mùi cháy khét.
Vương Hùng ngã lùi ra sau hai bước, sắc mặt tái đi.
Lại thất bại.
Lần thứ hai.
...
Hắn mở lò.
Chỉ thấy trong lòng lò đen kịt, bám đầy một lớp tro mỏng.
Không một viên đan nào.
Ngay cả linh khí cũng tán loạn sạch sẽ.
"Không thể cứ luyện mãi mà thành."
Vương Hùng nhắm mắt, thầm tự nhắc mình.
Tu luyện không phải chỉ có sức mạnh và bền bỉ.
Luyện đan — đặc biệt là luyện Ngũ Hành Linh Tủy Đan — cần một thứ khác.
Hiểu.
Phải hiểu sâu sắc.
Không chỉ biết ngũ hành tương sinh tương khắc trên sách vở.
Mà phải cảm nhận trong từng nhịp linh khí, từng hơi thở, từng phản ứng vi tế nhất khi năm hành giao thoa.
Nếu không, thất bại sẽ còn lặp lại.
...
Hắn bước ra ngoài sân, đứng dưới vầng trăng nhạt.
Gió đêm thổi qua, lạnh buốt.
Vương Hùng ngẩng mặt, nhắm mắt lắng nghe tiếng gió lướt qua cành cây, tiếng nước nhỏ giọt trong hồ, tiếng đất nứt nhẹ dưới cơn lạnh.
Trong thiên nhiên này...
Mộc sinh Hỏa, nhưng mộc cần gió nuôi lửa.
Thổ khắc Thủy, nhưng thổ nhờ nước mà sinh dưỡng.
Kim khắc Mộc, nhưng kim nhờ mộc bồi dưỡng đất mẹ để hình thành quặng.
Thủy khắc Hỏa, nhưng nước cũng cần lửa để hóa sinh khí.
Ngũ hành, sinh – khắc – hỗ – dưỡng – tuần hoàn không ngừng.
Không có cái nào tuyệt đối.
Không có cái nào đơn lẻ.
Vương Hùng chậm rãi mở mắt.
Ánh sáng trong đáy mắt trở nên bình tĩnh hơn, như biển lặng dưới trời sao.
– "Không vội."
– "Muốn thành tựu, cần thấu hiểu.
Không chỉ cưỡng ép, không chỉ dùng linh lực bạo ngược."
Hắn khẽ cười.
Thất bại, không phải là kết thúc.
**Thất bại, là lời nhắc nhở:
Còn thiếu.
Còn sai.
Còn cần kiên nhẫn hơn.**
...
Quay trở lại lò đan.
Vương Hùng lấy ra phần tài liệu thứ ba.
Không luyện vội.
Hắn ngồi xếp bằng trước lò, nhắm mắt tĩnh tọa, thầm cảm ngộ từng tầng, từng bước ngũ hành tương sinh, tương khắc, tương dưỡng.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Đêm càng thêm sâu.
Mưa bụi lất phất rơi xuống mái ngói.
Chỉ còn ánh lửa ấm áp trong lò đan, phản chiếu bóng dáng một người trẻ tuổi đang không ngừng tìm kiếm con đường của chính mình.
Một người,
Một kiếm,
Một lò đan,
Một nguyện vọng.
Con đường trước mặt tuy dài, tuy gian nan, nhưng Vương Hùng chưa từng — cũng sẽ không bao giờ — quay đầu.