Một canh giờ đã trôi qua kể từ lúc Vương Hùng bắt đầu ngồi thiền tĩnh tọa. Trong khoảng thời gian đó, hắn không nhúc nhích một chút nào. Linh lực không hề vận chuyển, tâm thần không hề xao động. Chỉ có hơi thở trầm ổn như núi lớn, lồng ngực phập phồng như sóng ngầm nơi biển sâu.
Đột nhiên, đôi mắt hắn mở ra. Không còn vẻ nóng vội hay hừng hực quyết tâm như hai lần trước. Ánh mắt lúc này chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu không gợn sóng.
– “Lần này, ta sẽ không cưỡng cầu.” – Hắn thì thầm.
Vương Hùng đặt phần linh tài thứ ba vào bên cạnh, từng loại một, nhẹ tay như nâng trứng. Hắn không vận linh lực mạnh bạo mà dẫn khí theo Ngũ Hành Hòa Dung Quyết – một pháp môn hiếm thấy, lấy hòa làm gốc, lấy thuận làm đạo.
Mộc Vân Diệp đầu tiên – nhẹ nhàng đưa vào lò đan. Tầng đầu tiên của lò đan khởi động chậm rãi, không nóng rực, chỉ như làn gió xuân sưởi ấm mặt đất.
Hỏa Tinh Thảo tiếp theo – ánh lửa bùng lên, nhưng không cuồng nộ. Nó chỉ như ngọn nến cháy trong đêm, không hề xao động.
Rồi đến Thổ Nguyên Chi, Kim Tủy Mễ, Thủy Tâm Hoa – lần lượt hòa nhập. Linh khí các hệ như được rót vào một dòng suối lớn, uốn lượn ôn hòa mà không tranh giành, không va chạm. Cảnh tượng trong lò đan lần này đẹp đến lạ thường, như một vũ điệu ngũ sắc, như mộng cảnh của thế giới tinh khiết.
Âm Dương Linh Nhũ cuối cùng được thả vào. Chỉ một khắc, hai luồng sáng âm và dương hòa quyện, tạo nên một vòng xoáy chậm rãi, vầng sáng ấy tựa như một vầng nhật nguyệt nhỏ giữa lò đan.
Tầng lửa thứ ba – thuận lợi.
Tầng thứ tư – linh khí bắt đầu cô đọng.
Tầng thứ năm – linh khí từ năm hành bắt đầu tìm cách kết tinh.
Chỉ còn một bước cuối cùng: dung hợp.
Vương Hùng mím môi, tay kết ấn Tụ Ngũ Quy Nhất, chậm rãi đặt lên đỉnh lò. Linh lực theo tay hắn dẫn xuống, từ mười đầu ngón tay hóa thành năm luồng ánh sáng tượng trưng cho năm hành, cùng đổ vào trung tâm lò đan.
Tất cả đều đang diễn ra đúng như hắn mong đợi.
Nhưng...
Chính khi mọi thứ tưởng đã hoàn mỹ, một tiếng “tách” cực nhỏ vang lên trong lòng lò.
Ánh mắt Vương Hùng chấn động.
Hắn lập tức thu tay, muốn đình chỉ quá trình, nhưng đã muộn.
Một luồng khí tức âm lãnh trỗi dậy. Là Thủy khí.
Thủy Tâm Hoa không biết vì sao lại đột ngột sinh biến, tản ra một luồng hàn khí bạo nghịch, làm toàn bộ hòa khí bên trong chấn động. Ngũ hành đang cân bằng, giờ lại bị hàn khí làm lệch.
Hỏa tán loạn.
Mộc mất căn.
Thổ vỡ nền.
Kim xung động.
ẦMMMM!!!
Lò đan chấn động như bị đánh bởi một quyền trời giáng. Nắp lò bắn tung lên, một luồng khói đen ngòm phụt ra, mang theo mùi tanh cháy lạ lùng.
Vương Hùng phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lùi lại ba bước.
Một vết rách dài từ vai trái lan xuống lưng áo – linh lực phản phệ.
Trong lò, không có đan. Không có linh khí. Chỉ còn một vũng chất lỏng đen nhầy, âm u và lạnh lẽo.
Lần thứ ba. Lại thất bại.
Lần này không phải do sai lệch linh lực, không phải do bản thân nóng vội. Mọi thứ đều đúng, đều chuẩn... nhưng vẫn thất bại.
Vương Hùng nhìn chằm chằm vào lò đan, tròng mắt khẽ run.
– "Tại sao...?"
Hắn không gào thét. Không đập phá. Chỉ khẽ lẩm bẩm, như hỏi chính mình.
– "Ba lần. Cả ba đều thất bại. Lẽ nào ta... không thể chạm đến ngưỡng cửa của đan đạo?"
Trong tim, một khe nứt nhỏ lặng lẽ xuất hiện.
Phía sau hắn, gió thổi qua những cành cây khô.
Tiếng lá rơi chạm đất, lạnh hơn tiếng gươm đâm tim.
Nhưng rồi – trong đêm đen ấy – một câu nói bỗng hiện lên trong tâm trí:
“Thất bại, không phải là ranh giới. Mà là thước đo giới hạn cũ đã bị phá vỡ.”
Vương Hùng khẽ nhắm mắt lại.
Hắn biết... lần sau, sẽ còn khó hơn nữa.
Nhưng hắn cũng biết – kẻ đi được đến cuối con đường, chưa bao giờ là kẻ chưa từng thất bại.