Sau hai lần thất bại liên tiếp trong việc luyện chế Ngũ Hành Linh Tủy Đan, Vương Hùng không còn nóng vội như trước.
Hắn hiểu ra một điều:
Tu đạo không phải chỉ biết cắm đầu tiến về trước.
Càng không thể chỉ dựa vào nghị lực mà quên mất quan sát thiên địa.
Muốn luyện ra đan dược tuyệt thế...
Phải thấu hiểu quy luật ẩn tàng trong đất trời.
...
Sáng sớm hôm ấy, hắn một mình xuống núi.
Dưới áo bào đen giản dị, khí tức ẩn giấu kỹ càng, chẳng ai nhìn ra thân phận thật sự của hắn.
Hắn ghé qua một số cửa hàng trong thành:
Mua thêm Hỏa Tinh Thảo, Kim Tủy Mễ, Thổ Nguyên Chi...
Thay đổi mấy món phù chú phụ trợ khống hỏa.
Đang chuẩn bị quay về, chợt hắn nghĩ:
– "Cứ mãi vùi đầu luyện đan mà quên nhìn thế giới bên ngoài... có khác gì ếch ngồi đáy giếng?"
Hắn quyết định tản bộ một vòng quanh khu ngoại ô thành trì.
...
Dưới chân núi, có một bãi cỏ nhỏ, cách đây bốn tháng chỉ là bãi đất cằn cỗi.
Nhưng sau mấy cơn mưa đầu hạ, cỏ mọc xanh rì, mướt mát như tấm thảm ngọc phủ đầy mặt đất.
Vương Hùng lặng lẽ bước tới.
Bất ngờ, hắn trông thấy một ông lão áo vải, đang thong thả ngồi bên bờ suối nhỏ câu cá.
Cần câu giản dị làm từ nhánh cây, sợi dây câu cũng chỉ là vài sợi gai bện lại.
Ông lão nhàn nhã chờ đợi, gương mặt hiền hòa, ánh mắt ấm áp.
Điều kỳ lạ là bên cạnh ông ta — một chiếc chậu đất thô sơ.
Bên trong, ông lão dùng tay đãi cát, từng chút từng chút — rồi thu được từng hạt vàng vụn nhỏ xíu.
Thổ sinh Kim.
Vương Hùng nhìn cảnh tượng ấy, ánh mắt hơi động.
Không vội, hắn tiếp tục quan sát.
Ông lão vừa thu được một ít vàng vụn, thì lấy ra vài cành củi khô, nhóm lửa nướng cá.
Mộc sinh Hỏa.
Ánh lửa bập bùng, hương cá nướng thơm phức tỏa ra.
Khi cá chín, ông lão lấy chậu vàng vụn, đổ lên chảo sắt nhỏ đang đỏ lửa.
Vàng chảy ra, hóa thành từng giọt lấp lánh.
Kim sinh Thủy.
...
Ánh mắt Vương Hùng càng thêm sâu thẳm.
Hắn nhìn bãi cỏ xanh bên bờ suối — cỏ non đung đưa trong gió, mượt mà, tràn trề sinh khí.
Bốn tháng trước, nơi này chỉ là đất cằn.
Sau mưa — nước thấm vào đất — cỏ mới mọc thành đồng.
Thủy sinh Mộc.
Và sau khi lửa cháy rụi, củi khô hóa thành tro bụi, tro hòa vào lòng đất.
Hỏa sinh Thổ.
Một vòng tương sinh hoàn mỹ — thiên nhiên diễn ra ngay trước mắt.
...
Vương Hùng siết nhẹ nắm tay.
– "Hóa ra ngũ hành không chỉ là sách vở chết cứng."
– "Ngũ hành... là đời sống."
– "Từng hơi thở, từng dòng nước, từng đốm lửa, từng tấc đất, từng nhành cây — đều đang vận hành theo chu kỳ vĩnh hằng."
...
Hắn chưa vội rời đi.
Tiếp tục quan sát.
Ông lão dùng rìu nhỏ chặt vài nhánh cây.
Kim khắc Mộc.
Dùng lửa nấu chảy vàng.
Hỏa khắc Kim.
Lại dùng nước suối dập lửa.
Thủy khắc Hỏa.
Dòng nước lặng lẽ hòa vào đất.
Thổ khắc Thủy.
Và cỏ xanh lại sinh từ đất ấy.
...
Sinh – Khắc – Sinh – Khắc.
Sinh trong Khắc.
Khắc trong Sinh.
Một vòng tuần hoàn vĩnh cửu.
Trong khoảnh khắc ấy —
Một tia sáng lóe lên trong tâm trí Vương Hùng.
Không thể cứ cứng nhắc dựa theo ngũ hành sách vở.
Không thể cậy linh lực mà cưỡng ép luyện đan.
Phải như ông lão kia.
Như trời đất kia.
Thuận theo sinh – khắc – dưỡng – hóa.
Mượn thế, thuận thế, mới có thể thành tựu.
...
Vương Hùng khẽ mỉm cười.
Hắn lấy từ túi trữ vật ra một viên đá nhỏ.
Thi triển phép Thất Thập Nhị Biến – Hoàng Bạch Thuật.
Chỉ trong một hơi thở — viên đá hóa thành một cục vàng sáng rực.
Thổ sinh Kim.
Vương Hùng nhíu mày, tự nhủ: – "Ngay cả phép biến đá thành vàng... cũng không ngoài ngũ hành sinh hóa."
...
Không chút do dự.
Hắn ném cục vàng ấy tới trước mặt ông lão.
Cục vàng lăn tới, ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Ông lão giật mình kinh ngạc.
Nhìn quanh không thấy ai, lại thấy trước mặt có vàng, ánh mắt rưng rưng.
Ông chắp tay cúi đầu về bốn phương tám hướng, thầm tạ ơn trời đất.
Trong lòng ông lão, hôm nay là một ngày thần kỳ.
Nhưng Vương Hùng chỉ khẽ cười, lặng lẽ quay người rời đi, không lưu lại dấu vết nào.
...
Trên đường trở về, ánh mắt hắn sáng như đuốc.
– "Thất bại...
Không đáng sợ."
– "Chỉ sợ, không biết học hỏi từ thiên địa."
Vương Hùng nắm chặt nắm tay.
Lần tới luyện Ngũ Hành Linh Tủy Đan, hắn sẽ không còn chỉ dùng linh lực.
Mà sẽ dùng thiên đạo!