Trong tiểu viện vắng lặng, ánh lửa lam đỏ từ Huyền Tâm Lôi Hỏa Đỉnh chập chờn như ngọn nến giữa gió.
Vương Hùng ngồi xếp bằng, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào lò đan đang tỏa ra khí tức linh lực ngũ hành hỗn hợp.
Ầm!
Một tiếng vang trầm đục khẽ rung nền đất.
Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng mở nắp lò.
Một tia khói linh khí trắng mờ lượn lờ bay ra, tản ra mùi thơm nhàn nhạt như linh thảo ngàn năm ủ kín.
Bên trong lò, một viên đan dược lấp ló ánh sáng yếu ớt, màu sắc hơi ngả xám — Kết Đan Đan hạ phẩm.
Không phải thượng phẩm.
Không phải trung phẩm.
Chỉ là hạ phẩm.
...
Vương Hùng không thất vọng.
Hắn cầm viên đan dược lên, ngón tay vuốt nhẹ, cảm nhận linh khí ngưng tụ bên trong.
– "Với cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong của ta hiện tại… luyện ra hạ phẩm đã là may mắn."
Hắn lặng lẽ thở ra một hơi.
Trên đời, có những chuyện không thể cưỡng cầu.
Cảnh giới thấp, thì khống hỏa lực kém, tinh thần lực yếu hơn, khí tức luyện hóa cũng thiếu ổn định.
Đan thuật dù cao tới đâu, cũng không thể miễn cưỡng nghịch thiên.
"Không sao." – ánh mắt hắn vẫn kiên định.
– "Nếu chất lượng chưa đủ, thì ta dùng số lượng."
Một viên hạ phẩm Kết Đan Đan — nếu tu sĩ phục dụng, tỉ lệ thành công kết đan chỉ khoảng 1–2 phần.
Nhưng nếu một lần nuốt mười viên?
Nếu vẫn thất bại, thì năm mươi viên? Một trăm viên?
– "Thiên đạo có thể khiến một viên thất bại. Nhưng... không thể khiến một trăm viên đều vô ích."
– "Chỉ cần ý chí không ngã, chỉ cần cơ hội còn đó – ta sẽ tự ép thiên đạo phải thừa nhận ta."
...
Không chần chừ nữa.
Vương Hùng nhanh chóng lấy ra thêm ba phần tài liệu.
Lò đan lại được tẩy rửa bằng linh dịch.
Ngọn lửa lam đỏ lại bùng lên.
Hắn bắt đầu lần luyện chế thứ hai.
...
Ba ngày sau.
Bốn viên hạ phẩm Kết Đan Đan mới ra lò, ba viên thất bại, một viên vỡ nát.
Không sao.
Tiếp tục.
Mười ngày sau.
Tổng cộng thêm mười viên nữa — tất cả hạ phẩm, không có trung phẩm.
Hắn vẫn lặng lẽ thu vào túi trữ vật.
...
Một tháng trôi qua.
Hắn luyện thành bốn mươi tám viên hạ phẩm Kết Đan Đan.
Bàn tay nắm đan dược nhiều lần rớm máu vì luyện khí tiêu hao quá độ.
Từng mạch máu trong người như khô quắt lại sau mỗi lần dồn ép linh lực.
Nhưng ánh mắt Vương Hùng vẫn lạnh như biển đêm — không lui, không rút.
...
Hai tháng rưỡi.
Hắn hoàn thành tổng cộng tám mươi viên.
Kho lương thực trong tiểu viện gần như cạn sạch.
Phù dược trợ lực tinh thần cũng đã hao hụt quá nửa.
Ngay cả túi linh thạch trữ trữ dày cộm năm xưa, giờ cũng chỉ còn phân nửa.
– "Vẫn chưa đủ."
– "Một trăm viên. Ít nhất một trăm viên."
– "Ta muốn, dù số mệnh có khép cửa với ta, thì cũng phải mở ra một khe hẹp cho ta lao vào!"
...
Cuối cùng.
Sau ba tháng hai mươi bảy ngày.
Trên bàn đá trong tiểu viện, một chiếc rương ngọc khổng lồ đã đầy ắp.
Một trăm lẻ hai viên — toàn bộ đều là Kết Đan Đan hạ phẩm.
Không có trung phẩm.
Không có cực phẩm.
Nhưng mỗi viên đều là máu, là mồ hôi, là đạo tâm của một người tu sĩ khổ luyện.
Vương Hùng ngồi lặng bên rương đan, nhắm mắt, thầm niệm trong lòng:
– "Không ai sinh ra đã mạnh."
– "Không ai tu hành chỉ nhờ vào vận may."
– "Nếu ngươi không có cội rễ lớn như người khác, vậy thì hãy mọc ra... một ngàn rễ nhỏ hơn."
– "Nếu một viên đan không thể thành tựu, vậy thì... một trăm viên!"
Ánh trăng bạc từ khung trời cao chiếu xuống, phủ lên người hắn một lớp sáng mỏng manh.
Dáng người áo đen ngồi đó — gầy gò nhưng kiên cường — như một cây cổ thụ lặng lẽ vươn mình giữa sa mạc.
Một trang mới — đã được mở ra.