Trong tiểu viện nhỏ nép mình dưới chân núi Đông Nam, ánh sáng lò đan vẫn bập bùng suốt ba ngày ba đêm không dứt.
Bên ngoài, trời dần chuyển mùa, nhưng trong sân này, chỉ có nhiệt khí lượn lờ và hương đan nhè nhẹ.
Vương Hùng ngồi xếp bằng, trên bàn bày la liệt bình ngọc chứa đan dược mới luyện. Hắn cẩn thận kiểm tra từng viên đan, ánh mắt thâm trầm như vực sâu.
Một tiếng thở dài rất khẽ.
– "Sắp đến lúc rồi."
Hắn lật tay, lấy ra một tấm ngọc phù đặc biệt, khắc ẩn trận pháp truyền tín do chính tay hắn chế tạo.
Một ngón tay búng ra, linh lực nhu hòa chui vào phù.
Trong vòng nửa ngày kế tiếp, mười hai bóng người lặng lẽ xuất hiện, không hề kinh động bất kỳ ai trong Ngũ Tinh Môn.
Dư Quảng, Tiền Phục, Hà Tấn… từng gương mặt quen thuộc – đều là những kẻ đã thụ ân hộ pháp của hắn trong lần Trúc Cơ, cũng là những hạt giống trung thành nhất.
Bọn họ quỳ một gối, hành lễ:
– "Bái kiến Thạch sư huynh!"
Vương Hùng nhìn lướt qua, giọng điệu không quá nặng nề, nhưng mỗi chữ rơi ra đều nặng như đá tảng:
– "Ta sẽ không hỏi các ngươi có nguyện đi theo ta không nữa."
– "Vì câu trả lời… ta đã nhìn thấy từ lần các ngươi dốc sức đột phá."
Mười hai người đồng loạt chắp tay, sắc mặt kiên nghị.
Vương Hùng tiếp lời:
– "Từ hôm nay, mỗi người các ngươi âm thầm liên lạc với các đệ tử từng nhận ân huệ linh đan của Tống trưởng lão."
– "Nếu một ngày nào đó trong môn xảy ra đại biến..."
Giọng hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
– "…hãy dẫn toàn bộ bọn họ tập trung bên Tống Vô Trần."
Mười hai người cùng chấn động.
Bọn họ tuy chưa biết rõ toàn cục, nhưng đều cảm giác được – biến cố ấy chắc chắn không nhỏ.
Không chỉ riêng họ, cả Ngũ Tinh Môn… e rằng sắp có long trời lở đất.
Hà Tấn – người cứng rắn nhất – chắp tay quỳ sâu hơn:
– "Sư huynh, dù núi đao biển lửa, thuộc hạ cũng không lui!"
Các đệ tử còn lại đồng loạt hô theo.
Vương Hùng gật đầu, ánh mắt ánh lên một tia hài lòng rất nhạt.
– "Tốt."
Hắn vung tay, một loạt túi trữ vật bay về phía mười hai người.
– "Trong này là đan dược bổ trợ. Tự cường hóa bản thân trong thời gian tới. Cơ hội sống sót… tự mỗi người nắm lấy."
– "Tạm lui."
...
Khi tất cả đã rời đi, tiểu viện trở về vẻ yên ắng thường ngày.
Chỉ có Vương Hùng ngồi một mình, lặng lẽ nhắm mắt trầm tư.
"Đạo sinh trong loạn thế."
"Chỉ khi gốc rễ vững chắc, mới mong gánh nổi mưa gió."
Hắn biết – gốc rễ ấy, chính là những hạt giống trung thành này.
Dù đại chiến có nuốt trọn núi non, dù trời sụp đất lở, chỉ cần còn họ… lửa sẽ không tắt.
...
Ngày hôm sau.
Vương Hùng thu dọn túi trữ vật, mang theo linh thạch tích lũy suốt hai năm, âm thầm rời khỏi sơn môn, tiến về Huyền Vân Các.
Trên đường đi, hắn không vội vã.
Mỗi bước đều thong thả, vừa đi vừa nhìn kỹ từng cành cây ngọn cỏ ven đường, như thể muốn khắc sâu từng đường nét thế giới này vào tâm trí.
"Tựa như lần đầu tiên… cũng có thể là lần cuối cùng."
Hắn thầm nghĩ.
Đặt chân vào nội thành, không ai nhận ra hắn.
Bởi hắn đã vận dụng phân thân kết hợp phép Giả Hình, thay đổi dung mạo thành một thiếu niên tầm hai mươi tuổi, mặt mũi bình thường đến mức đi vào đám đông lập tức chìm khuất.
...
Tại Huyền Vân Các.
Chu Dĩnh – trưởng quản – vừa trông thấy hắn đã cười rạng rỡ:
– "Vị bằng hữu thần bí kia, lại đến?"
Vương Hùng chỉ gật đầu nhẹ.
Không cần nhiều lời.
Hắn lấy ra hơn mười hộp đan ngọc, giao nộp cho đối phương:
• Tụ Linh Đan thượng phẩm. • Tăng Nguyên Đan trung phẩm. • Một ít Tuyết Linh Định Dung Đan thượng cổ phiên bản cải tiến.
Chu Dĩnh giật mình:
– "Nhiều như vậy?"
Vương Hùng:
– "Chỉ là chút sản phẩm tồn kho. Đổi lấy linh thạch, và vật liệu thiết yếu."
– "Danh sách ở đây."
Hắn đưa ra một tờ giấy.
Chu Dĩnh cẩn thận nhận lấy, ánh mắt khẽ biến:
• Linh khí tụ trận tiểu loại. • Phù văn chống dò xét linh lực. • Bảo vật phong ấn khí tức. • Một số loại tài liệu đỉnh cấp: Tử Kim Sa, Bích Thủy Tinh, Liệt Hỏa Tủy, Mộc Tâm Đằng...
Đây là vật dụng dành cho hành trình "không còn đường lui" — chuẩn bị cho đại chiến thực sự.
Chu Dĩnh không hỏi thêm, chỉ trầm ngâm:
– "Trong vòng bảy ngày, sẽ gom đủ."
Vương Hùng:
– "Ba ngày."
Chu Dĩnh sững lại.
Nhưng nhìn vào đôi mắt trầm lặng không gợn sóng kia, y chỉ có thể gật đầu.
– "Ba ngày."
...
Sau khi giao dịch xong, Vương Hùng không rời ngay.
Hắn bước dạo quanh nội thành, ngang qua các tiệm linh dược, cửa hàng luyện khí, trạm dịch phù trận.
Mỗi một góc phố, mỗi một hẻm nhỏ, hắn đều ghi tạc vào tâm trí.
Có lẽ sau lần này... sẽ không còn dịp thong dong như vậy nữa.
Trước một cửa tiệm bán hương liệu, hắn dừng lại.
Một luồng hương nhẹ thơm mát — mùi gỗ đào mộc cháy trong lửa — khẽ lướt qua chóp mũi.
Vương Hùng khẽ cười.
Hắn bước vào mua một bó nhang đào mộc, rồi thong thả trở ra.
Cầm bó nhang trong tay, hắn thì thầm:
– "Một nén nhang... tiễn biệt quá khứ."
– "Một nén nhang... nghênh đón tương lai."
Ánh mắt hắn sâu như biển.
Chỉ một người, một kiếm, một tâm nguyện.
Nhưng đủ để thay đổi cả một bầu trời nhuốm máu.